Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 287:

Chương 287:Chương 287:
 
 Lăng Dư nhìn Tiểu Ngư đang cầm kẹo que đi ra từ trong nhà, trong mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt: "Cô bé thích nghỉ với đồ ăn."
 
 Diệp Cửu Cửu cười hỏi anh: "Chẳng lẽ anh không thích sao2"
 
 Lăng Dư quay đầu, nhìn vào đôi mắt trêu chọc của cô, vốn không muốn thừa nhận nhưng lời nói đến bên miệng lại đổi thành: "Thích."
 
 Diệp Cửu Cửu nhướng mày, trên mặt mang theo chút đắc ý: "Ai có thể chống lại được sự cám dỗ của đồ ăn ngon chứ."
 
 Lăng Dư thấy cô cười tự hào, khóe miệng hơi cong lên.
 
 "Anh trai- Cửu Cửu -" Tiểu Ngư cằm kẹo que trên tay, nhảy nhót như một chú thỏ nhỏ chạy đến, lập tức nhào vào lòng Diệp Cửu Cửu: "Hai người cười gì vậy?"
 
 "Cười em đáng yêu." Diệp Cửu Cửu nâng khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư hình như béo lên rồi, sờ vào thật thích."
 
 Tiểu Ngư cũng không tức giận, chu môi nói giọng m ôm: "Em béol"
 
 "Đúng, đáng yêu nhát." Diệp Cửu Cửu cúi đầu, trán chạm trán cô bé, nhẹ nhàng chạm vào: "Làm cho em bánh bạch tuộc được không?”
 
 Nhắc đến con bạch tuộc lớn đã bỏ trốn, Tiểu Ngư tức giận: "Em muốn ăn hết nó."
 
 "Được, chị sẽ làm hét chân của nó cho em ăn." Diệp Cửu Cửu uống hết nửa chai nước còn lại: "Vậy bây giờ chị đi làm bánh bạch tuộc, bên ngoài nhờ Tiểu Ngư các em nhé."
 
 "Cửu Cửu làm, em đi thu tiền." Tiểu Ngư nói xong liền chạy ra ngoài, ngồi trên chiếc ghé đẩu dành riêng cho mình, nhìn xem ai sắp đi thì lập tức nhắc anh trai đi thu tiền.
 
 Sau khi thực khách trả tiền, cô bé còn ngọt ngào nói một câu: "Lần sau lại đến nhé-"
 
 Thực khách cười đáp lại: "Được, lần sau chúng tôi sẽ lại đến."
 
 Tiễn hét khách đi, Tiểu Ngư lại chạy đi treo biển nghỉ trưa, sau đó chạy vào bếp khoe công: "Cửu Cửu, em đã đóng cửa rồi."
 
 "Thật ngoan." Diệp Cửu Cửu cũng vừa làm xong một phần bánh bạch tuộc phô mai nỏ, sau đó tiếp tục làm phần thứ hai.
 
 Tiểu Ngư bê một chiếc ghé đầu nhỏ, vịn vào bồn rửa đứng lên, rồi nhìn chằm chằm vào bánh bạch tuộc phô mai nỏ bốc hơi nghỉ ngút: "Có thể ăn chưa?"
 
 Diệp Cửu Cửu ngăn bàn tay nhỏ bé đang muốn thử của cô bé: "Nóng lắm, để nguội một lát rồi ăn."
 
 Tiểu Ngư rụt tay lại: "Sẽ bỏng lưỡi sao?"
 
 "Không chỉ bỏng lưỡi, còn bỏng tay và cỏ họng của em nữa." Diệp Cửu Cửu thanh thạo cho them một [L dau Vao cac lO nho trong chao điện: NihIn them Vai phút nữa rồi ăn."
 
 Tiểu Ngư gật đầu: "Em ngoan, không ăn."
 
 "Ừ, chị nhớ rồi." Diệp Cửu Cửu lại cho thêm bột mì vào, dụng cụ làm bánh bạch tuộc này chỉ có thẻ làm một lằn mười cái, một lần chỉ có thể cung cấp cho một bàn khách, hiệu suất thực sự quá chậm, sớm biết thế đã mua loại lớn ở quầy hàng rong rồi.
 
 Cô nhìn bột mì, sau khi gần định hình thì cho bạch tuộc, phô mai, hành tây vào, lật bột liên tục, không được dừng một phút nào.
 
 Lăng Dư bê hét đĩa đã rửa sạch sang bên kia bồn rửa: "Đã dọn xong hét rồi."
 
 "Vát vả rồi." Diệp Cửu Cửu gọi anh lại: "Anh giúp tôi lật bánh bạch tuộc này, cứ mười lăm giây lật một lần, cho đến khi nó chuyển sang màu vàng kim."
 
 "Bây giờ tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa cho mọi người." Diệp Cửu Cửu hỏi hai người: "Ngoài bánh bạch tuộc này, hai người còn muốn ăn gì nữa không?"
 
 "Cái này và cái kia." Tiểu Ngư chỉ vào con tôm lớn, lại chỉ vào con cá mú còn lại.
 
 Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Vậy chị hắp cho mọi người một đĩa tôm háp tỏi, ngoài ra còn có cá mú háp hành, miến cá mú thái sợi, ngoài ra còn cắt một đĩa cá ngừ sống, như vậy là đủ rồi chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận