Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 501:

Chương 501:Chương 501:
 
 Vợ chồng họ đều thoải mái hơn rất nhiều, không còn lo lắng như làn đầu đến đây nữa, họ cười an ủi nhau: "Ăn thêm vài lần nữa, chắc chắn sẽ khỏe lại. "
 
 Người chồng đầy hy vọng, cười đáp một tiếng.
 
 Diệp Cửu Cửu ngồi ở góc ăn vài viên kẹo của Tiểu Ngư, thỉnh thoảng lại nghe những vị khách khác trò chuyện, nghe một lúc thì cô phát hiện mình có thể nghe thấy tiếng nói của những người đi ngang qua ngoài nhà hàng.
 
 Cô xoa xoa tai, hiệu quả của hải sản lợi hại như vậy sao? Ngoài việc chữa bệnh, còn có thể tăng cường thính lực?
 
 Cô nhìn về phía Lăng Dư đang đi vào bếp lấy nước, nhẹ nhàng gọi một tiếng Lăng Dư, anh nhanh chóng đi ra chỗ cô, cười hỏi: "Gọi tôi?"
 
 "Không có gì." Diệp Cửu Cửu nhìn đi chỗ khác, lại nhẹ nhàng gọi một tiếng Cao Viễn đang ngồi ở bên kia, Cao Viễn không có phản ứng gì, xem ra không có khả năng tăng cường thính lực.
 
 Cô lo lắng xoa xoa tai mình, không lẽ mình sắp thành tinh rồi sao?
 
 Tiểu Ngư ngây thơ nhìn cô: "Cửu Cửu, tai chị sao vậy? Em xoa xoa cho chị nhé."
 
 "Không sao." Diệp Cửu Cửu ôm cô bé: "Ngoan, lát chị làm thêm cua cho em."
 
 Tiểu Ngư dang hai tay ra ra hiệu: "Nhiều như thé này."
 
 "Còn nhiều hơn thé này nữa." Sau khi khách lần lượt rời đi, Diệp Cửu Cửu dọn dẹp bàn ăn, dọn dẹp xong cô làm món cua chiên giòn cho Tiểu Ngư.
 
 Sơ chế cua cắt miếng, tằm một lớp bột khô trộn với bột trứng, sau đó cho vào chảo dầu chiên, chiên vàng giòn thì vớt ra, để ráo dầu rồi chám với bột ớt nướng là có thể ăn trực tiếp.
 
 Ngoài ra cô còn chuẩn bị một phần cua sống mà người cá thích ăn, còn có cá chào mào háp, sashimi mực đom đóm, só lượng mực đom đóm mà họ ăn rất nhiều, một bát đá nhỏ màu xanh chứa ba bốn con mực đom đóm, giống như đang ăn bánh chẻo vậy.
 
 "Em muốn ăn nó lâu lắm rồi." Tiểu Ngư luôn muốn ăn nhưng không dám lắy.
 
 Diệp Cửu Cửu hỏi cô bé: "Vậy sao em không ăn?"
 
 "Cửu Cửu nói không được lấy trộm." Tiểu Ngư chớp chớp mắt: "Em muốn nói nhưng Cửu Cửu rất bận, sau đó em viết chữ thì quên mát."
 
 Diệp Cửu Cửu nghĩ đến chuyện trước đây cô bắt được Tiểu Ngư lấy trộm thức ăn, cảnh cáo cô bé muốn ăn thì có thể nói với cô không cần lấy trộm, đột nhiên cảm thấy dùng từ lấy trộm này quá nặng nè.
 
 Đồ trong nhà mình muốn lấy ăn thì cứ lấy, sao phải báo cáo chứ? Giống như hồi nhỏ bà nội rán chả, làm viên thịt, thái thịt đông, cô cũng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào châti Zing chả lén LẤv mêt miếng ăn |re con them an la chuy€n rat binh thương, ngươi lớn đÓI khi gạp đo an vạt yeu thích, miệng thì nói không ăn nữa nhưng tốc độ láy còn nhanh hơn ai hét.
 
 Diệp Cửu Cửu xin lỗi Tiểu Ngư: "Xin lỗi em, trước đây chị nói không đúng, đồ trong nhà mình em muốn ăn gì thì cứ tự láy, lấy đồ của người khác mới gọi là lấy trộm."
 
 "Trước đây chị muón lúc em thèm ăn gì thì nói với chị một tiếng là vì một só hải sản khá ít, sợ không đủ bán, em nói với chị một tiếng thì chị mới có thể chuẩn bị một chút, như hôm nay có nhiều cua như vậy, nếu em muốn ăn thì có thể lấy thêm một chút." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng cua có thể kẹp người, hơi nguy hiểm, khi chúng ta lấy vẫn phải cẩn thận, tốt nhất là nói với anh chị, chúng †a nhìn một chút mới yên tâm."
 
 Tiểu Ngư giọng nói ngây thơ nói: "Em không sợ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận