Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 57:

Chương 57:Chương 57:
 
 Vài người định chụp tư liệu sửng sót, đây là muón làm gì?
 
 Diệp Cửu Cửu không để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, trực tiếp đót lửa trước mặt mọi người, đợi teppanyaki nóng đến chín phản thì đổ một ít đầu vào, đầu nóng thì rắc một ít hành tây đã cắt nhỏ, xào thơm rồi cho mực đã xiên lên trên, lập tức nóng đến mức kêu xèo xèo.
 
 Diệp Cửu Cửu trước đây thường đi nướng đồ xiên nên rất thành thạo lật mực, không ngừng phéết dâu, lật mặt, thêm gia vị, v.v., một lúc sau, mực nướng trên teppanyaki tỏa ra mùi thơm nức mũi.
 
 Vài người ngửi tháy mùi thơm thì vô thức nuốt nước bọt, muốn ăn.
 
 Diệp Cửu Cửu liếc nhìn mấy người thèm thung không chịu được, thấy vẫn chưa đủ, lại cầm quạt quạt gió, có gắng để mùi thơm bay xa hơn một chút.
 
 Mùi thơm bay mãi bay mãi, cả con hẻm đều ngửi tháy mùi thơm, khiến chủ của mấy cửa hàng gần đó cũng thò đầu ra: "Con bé nhà họ Diệp đang làm gì mà thơm thế?"
 
 "Thơm quá." Cậu bé mập Lạc Lạc nhảy tưng tưng chạy đến trước mặt Diệp Cửu Cửu, phía sau còn có Kiều Kiều và Hạo Hạo hai đứa trẻ đáng yêu: "Chị đẹp ơi, đây có phải con đã bò lên đầu em trưa nay không?"
 
 Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Có lẽ là vậy."
 
 "Vậy em phải ăn nhiều xiên, trả thù chuyện trưa nay." Lạc Lạc nhìn chân bạch tuộc nướng thơm phức mà nói lời tàn nhẫn: "Ai bảo cho mày bò lên đầu tao."
 
 "Lạc Lạc, nó bò lên đầu cậu à2" Kiều Kiều ở bên cạnh mềm mại kêu lên một tiếng: "Đáng sợ quá."
 
 "Không đáng sợ chút nào." Lạc Lạc ưỡn thẳng lưng, ra vẻ rát lợi hại: "Tớ đánh nó đến mức mông nở hoa luôn."
 
 Kiều Kiều nhìn Lạc Lạc với vẻ sùng bái: "Lạc Lạc, cậu giỏi quá."
 
 Lạc Lạc ừ một tiếng, hoàn toàn quên mắt buỏi sáng mình bị dọa đến mức khóc mĩ: "Kiều Kiều đừng sợ nhé, tớ sẽ bảo vệ cậu."
 
 Kiều Kiều mềm mại gật đầu: "Được."
 
 Hạo Hạo ở bên cạnh cũng tiến lại gần: "Kiều Kiều, tớ cũng bảo vệ cậu."
 
 Diệp Cửu Cửu cười nhướng mày, ba đứa nhỏ này khá thân thiện, cô cầm ba xiên mực không có nước sốt cay đưa cho ba đứa: "Ném thử xem."
 
 "Cảm ơn chị." Lạc Lạc nhận lấy xiên nướng, há miệng cắn một miếng chân mực, hung dữ nói: "Cắn chết mày."
 
 "..." Mẹ Lạc Lạc dời mắt đi, thật không nỡ nhìn.
 
 "Chủ quán, sao cô đột nhiên nghĩ đến việc làm mực nướng trên vỉ vậy?"
 
 Diệp Cửu Cửu cười đưa cho cô ấy một xiên mực: "Chỉ muốn cho mọi người ngưt thay hai san nha tÓi thơm như th© nao thÓI..
 
 Mẹ Lạc Lạc là người thông minh, chỉ một giây là hiểu ngay, cô áy liếc nhìn người đi đường cầm điện thoại ở phía đối diện con hẻm và những người chủ quán thò đầu ra xung quanh, cười ăn một miếng mực: "Vừa cay vừa giòn vừa thơm, ngon quá."
 
 Lưu nãi nãi ném thử rồi nói: "Cửu Cửu, bà tháy món này còn ngon hơn cả bánh bạch tuộc viên trưa nay, cay cay rát dễ chịu."
 
 "Lưu nãi nãi thích ăn cay, néu thấy chưa đủ thì có thể thêm." Diệp Cửu Cửu đưa bột ớt cho Lưu nãi nãi, sau đó tiếp tục làm mực nướng trên vỉ: "Mọi người ăn xong thì lấy tiếp, đừng ngại."
 
 "Chủ quán, sao cô làm mực nướng trên vỉ mà không gọi tôi? Nếu không phải chị Chu nói với tôi thì tôi đã bỏ lỡ món mực nướng thơm ngon như vậy rồi." Cao Viễn và hai người bạn vội vàng chạy đến, ban đầu họ định đi ăn đồ nướng nhưng biết được chủ quán ở đây đang làm mực nướng trên vỉ thì lập tức chạy đến.
 
 Diệp Cửu Cửu chỉ có só liên lạc của mẹ Lạc Lạc, là số liên lạc mà ngày hôm đó báo cảnh sát thông báo phụ huynh đến đón con đề lại: "Mọi người có số liên lạc từ khi nào vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận