Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 532:

Chương 532:Chương 532:
 
 Thế giới rộng lớn như vậy, quy tắc rát nhiều, không phải vì một người mà đặt ra, các món ăn ở đây của chủ quán đã rát rẻ rồi, néu cảm tháy giá đắt thì chứng tỏ không phù hợp với người nói.
 
 "Thực sự hy vọng tăng giá nhanh lên, cuối cùng thì nhận đặt chỗ trước." Chu Chu uống một ngụm trà, làm dịu cổ họng: "Mỗi lần đều sợ không có chỗ nên phải đến sớm để chiếm chỗ, mệt mỏi quá."
 
 "Sớm muộn gì cũng vậy thôi." Mẹ của Chu Chu cảm thấy chủ quán chắc chắn sẽ biết được cuộc trò chuyện vừa rồi, việc thay đỏi là điều tát yếu.
 
 Ngoài bón bàn khách này, còn có hai bàn của Lý Lâm và chủ quán hói, Lăng Dư ghi chép xong thực đơn của bàn sau cùng, sau đó treo biển hét chỗ ra ngoài.
 
 Những vị khách đến sau nhìn biển hiệu: "Vậy sau này còn món nào không?"
 
 Lăng Dư nhìn số lượng phần còn lại phía sau thực đơn: "Vẫn có thẻ gọi hết hai bàn."
 
 Khách hàng: "Vậy néu chúng tôi không gọi hét thì có thể gọi thêm được nhiều bàn nữa, chúng tôi sẽ đợi một lát."
 
 Tiểu Ngư bê ghé ra ngoài: "Các anh chị ngồi đi-"
 
 Lạc Lạc và máy đứa trẻ khác cũng giúp chào hỏi: "Ngồi đi, ngôi đi."
 
 Khách hàng: "Cảm ơn."
 
 Biết rằng phía sau còn rất nhiều khách đang chờ, Diệp Cửu Cửu không dám lơ là, có gắng làm hét những món có thẻ làm một nồi ra cùng một lúc, chẳng hạn như gỏi tảo quần đới, tôm chiên phông, cá viên phô mai, các món khác không đủ bép, chỉ có thể làm cùng lúc một nồi hai ba phản.
 
 May mắn là hôm nay không có nhiều món nóng cần tón thời gian, chỉ có bún nghêu hoa, bí đao nhỏi tôm và cá phi lê chằn sốt Tứ Xuyên là hơi mát công một chút, còn lại đều là chuẩn bị trước hoặc hắp nướng rỏi, hơn nửa tiếng cô đã đưa hết ra ngoài.
 
 Ba bàn Như Ngọc, Tiểu Vương, Lý Hạo đều chỉ có hai ba người, gọi không nhiều món, ăn xong rất nhanh là dọn đi, sau đó đỏi thành ba bàn khách mới.
 
 Một bàn là gia đình ba người của Tiểu Trân, một bàn là vợ chồng cầu con mà Vương Vân giới thiệu trước đó, còn một bàn nữa là bà lão bị lạc hôm qua đi cùng hai người con trai và con dâu.
 
 Diệp Cửu Cửu tháy Tiểu Trân thì rất ngạc nhiên: "Hôm nay sao mọi người lại nghĩ đến chuyện đến đây ăn nữa?"
 
 "Muốn đến ăn thêm vài làn nữa." Tinh thần của Tiểu Trân mấy ngày nay càng ngày càng tốt, nghĩ rằng vẫn là do ăn nhiều lần nên như vậy, vì vậy tranh thủ lúc chủ quán chưa tăng giá thì đến ăn thêm vài làn nữa.
 
 Nói xong, cô ấy lầy một hộp quà hình chữ nhật từ trong túi xách ra: "Chủ quán, tÓI Củng không DI€t phai cam ơn cô th€ nao, tạng cO một món do thu công ma tÒI thường làm nhé."
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn thấy trong hộp có một chiếc trâm cài cổ trang tinh xảo, trên có tua rua bằng ngọc trai bạc, cô vội vàng nói không cần: "Cái này quý quá, tôi không thẻ nhận."
 
 "Không quý đâu, đều là tôi tự làm." Hồi còn trẻ Tiểu Trân thích những thứ này, cũng học làm một só, còn tích lũy được một ít khách hàng, nhưng sau khi kết hôn sinh con thì bỏ dở.
 
 Sau này bị bệnh không có thu nhập, cô ấy tranh thủ lúc tinh thần tốt để làm một ít để bù đắp chỉ phí gia đình.
 
 Nhưng càng về sau càng không có sức, cho dù chỉ là quán hoa đơn giản thì một tuần cô ấy cũng không làm được máy cái, nhưng sau khi ăn hai lần đồ ăn nhà chủ quán, tinh thần cô áy tốt hơn rất nhiều, bắt đầu làm thêm nhiều trâm cài hơn, nhờ sự ủng hộ của khách hàng cũ, thu nhập một tuần của cô ấy miễn cưỡng đủ để cô ấy đến đây ăn một bữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận