Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 377:

Chương 377:Chương 377:
 
 Diệp Cửu Cửu thấy Tiểu Ngư đau khỏ như vậy, trong lòng cũng hơi thương cảm nhưng cũng chỉ có vậy: "Phải viết bao nhiêu?"
 
 "Phải viết chữ rất khó, còn phải viết số này." Tiểu Ngư bẻ ngón tay đếm, đếm càng nhiều càng hoảng loạn: "Oa oa, phải viết nhiều thế này, tay đau quá-"
 
 Diệp Cửu Cửu cũng không ngờ Lăng Dư lại bắt cô bé viết nhiều như vậy: "Vậy phải làm sao?"
 
 Tiểu Ngư buông bút, bước những bước nhỏ chạy đến trước mặt Diệp Cửu Cửu, nằm trên đùi cô nũng nịu: "Thỏi thổi-"
 
 Diệp Cửu Cửu nắm tay cô bé thi thỏi: "Thỏi thỏi là hết đau sao2"
 
 Tiểu Ngư đảo đôi mắt xanh biếc, cười gian xảo: "Nếu ăn một con tôm hùm thì sẽ không đau chút nào-"
 
 Diệp Cửu Cửu nhịn cười: "... Vậy thì em có chịu đi."
 
 Tiểu Ngư mở to mắt, hàng mi cong và dài rung rung, dường như đang nghĩ: Sao lại không giống như mình nghĩ2
 
 Cô bé nhìn kỹ biểu cảm của Diệp Cửu Cửu, xác nhận là thật sự bắt cô bé chịu đựng, cô bé tủi thân bu đôi môi đỏ hồng mọng: "Cửu Cửu trở thành anh trai rồi."
 
 Diệp Cửu Cửu nhướng mày: "Cái gì?"
 
 Tiểu Ngư từ từ di chuyển về bàn, giọng nói ngây thơ đáng yêu lên án: "Hung dữ."
 
 "Chị không hung dữ." Diệp Cửu Cửu cười cắn một miếng kem sô cô la thơm nồng: "Có phải em rất sợ anh trai không?"
 
 Tiểu Ngư liếc nhìn xung quanh, anh trai đã vào nhà rồi, không ở đây, cô bé thẳng lưng, giọng nói ngây thơ đáng yêu nói với Cửu Cửu: "Em không sợ anh trai."
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn tháy hành động nhỏ của cô bé: "Không sợ thì nhìn xung quanh làm gì?"
 
 "Nhìn lung tung thôi-" Tiểu Ngư dừng lại một chút, nghiêm túc nhắn mạnh: "Em không sợ anh trai, em chỉ tôn trọng anh trai."
 
 "222" Diệp Cửu Cửu xoa xoa tai, cô bé này đang nói gì vậy?
 
 "Chính là cái đó..." Tiểu Ngư kẻ lại những lời mình nghe được hôm qua cho Diệp Cửu Cửu: "Em không phải sợ, là tôn trọng."
 
 "Ỏ, là tôn trọng à." Diệp Cửu Cửu cười nhìn sau lưng cô bé: "Em tôn trọng thì nói lại với anh trai một làn nữa."
 
 "Anh trai2" Tiểu Ngư hoảng hót quay đầu nhìn lại nhưng sau lưng không có ai.
 
 "Anh trai không có ở đây à2" Tiểu Ngư oán trách nhìn Diệp Cửu Cửu: "Chị lừa cá à?"
 
 "^An nái khôênm e2 nahae thấa/ anh t†rai là aiắnm nhịp nhiiʆ thẤu/ mèn vựâu " Liệp Cưu CưƯU DuUON Cười nhịn cô Đ€: Sợ cùng khong Sao, chị se Không cươi em đâu."
 
 Tiểu Ngư yếu ớt lặp lại một câu: "Em không sợ."
 
 "Ừ, em không sợ." Diệp Cửu Cửu nhìn Lăng Dư cằm nước đi đến sau lưng Tiểu Ngư, ra hiệu bằng ánh mắt đừng hung dữ cô bé.
 
 Lăng Dư uống nước, không nói gì.
 
 Diệp Cửu Cửu biết anh sẽ không bắt nạt Tiểu Ngư, cô cười đứng dậy đi về phía bếp: "Tiểu Ngư cố gắng viết, chị ra ngoài chuẩn bị bán hàng."
 
 Tiểu Ngư ừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục viết chữ.
 
 Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu mềm mại của cô bé, nhẹ nhàng đi vào bép, lấy cây đỗ quyên mà tiệm hoa vừa tặng cắm vào bình hoa trong nhà hàng, bên cạnh cắm thêm vài bông hoa sơn trà trắng.
 
 Cành thông trang nghiêm, oai phong, xương cốt kiên cường.
 
 Hoa sơn trà trắng muốt, hương thơm dễ chịu.
 
 Ánh nắng chiếu xiên vào bình hoa, bóng cây nghiêng nghiêng, tĩnh lặng và xa xăm, Diệp Cửu Cửu rất thích cách bài trí như vậy.
 
 Sau khi nhà hàng mở cửa, ông Vương cũng rất thích sự tươi mát trên bàn, liên tục khen ngợi: "Chủ quán, đều là do cô cắm sao?"
 
 Diệp Cửu Cửu gật đầu, cô sẽ thay đổi chủ đề khác nhau mỗi ngày, cành cây thanh nhã cao quý hoặc hoa tú cầu nhỏ nhắn tinh tế, cũng có hoa hồng rực rỡ: "Thỉnh thoảng thích làm những thứ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận