Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 785: Ngoại Truyện 7

Chương 785: Ngoại Truyện 7Chương 785: Ngoại Truyện 7
 
 Trẻ con lớn rất nhanh, một ngày một khác, Nam Nam và Bắc Bắc rất nhanh đã biết đi, cũng biết nói.
 
 Sau khi biết nói, Nam Nam ngày càng tò mò về thế giới bên ngoài, cả ngày ở đây ngó ngó, ở kia nhìn nhìn, muốn đi chơi khắp nơi nhưng chúng còn nhỏ, Diệp Cửu Cửu không cho chúng ra ngoài chơi một mình, lúc cô bận chỉ cho chúng ở trong sân sau.
 
 Nam Nam nằm sấp ở vị trí cửa sau, nhìn ra ngoài qua khe cửa, thèm thuồng nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng có người đi qua, cô bé vui vẻ lắc chân: "Bắp Bắp, có người."
 
 "Đừng làm bẩn váy." Bắc Bắc đang lật sách tranh nhỏ chạy đến kéo em gái, sau đó vỗ vỗ váy cho em gái: 'Bẩn rồi mẹ sẽ bắt chúng ta về biển mất."
 
 "Không về.' Nam Nam không muốn ở lại vùng biển Lãng Quên chút nào, mặc dù ở đó có ông bà, có Xanh bà bà, bà cố nội Ngọc chơi với cô bé, còn có rất nhiều hải tộc cùng chơi, nhưng cô bé muốn ở cùng mẹ hơn, quan trọng nhất là ở đây có đủ thứ đồ ăn ngon, còn có cô nhỏ cho chúng đủ thứ đồ ăn vặt: "Em thích ở đây."
 
 Bắc Bắc gật đầu, nhắc lại: "Em đừng nằm sấp."
 
 "Không nằm sấp." Nam Nam là một cô bé lanh lợi không ngồi yên được, vừa trả lời xong đã ngẩng đầu nhìn cây lê lớn ở giữa sân, trên cây lê vẫn còn lác đác nở một số bông hoa, cô bé lắc lư chạy đến cây lê, cố trèo lên: "Bắp Bắp, chúng ta hái hoa, hái cho mẹ."
 
 Bắc Bắc vừa ngồi xuống lại vội vàng đứng dậy kéo em gái: 'Mẹ bảo không được hái, đẹp như vậy."
 
 "Sao mẹ không cho làm gì hết thế." Nam Nam không vui cúi đầu, chán nản vài giây rồi lại thèm thuồng nhìn những chú chim bay trên đầu, giọng nói ngây thơ: "Bắp Bắp- Em cũng muốn bay..."
 
 "Không có cánh, không bay được." Bắc Bắc kéo em gái từ trên cây xuống rồi ngồi xuống đất có trải đệm: "Ngồi yên, ngã xuống sẽ đau." "Không ngã, sợ sợ." Nam Nam bước từng bước nhỏ, run rẩy chạy đến ngồi trên đệm, nói lắp bắp: "Ngã xuống, đuôi gãy làm đôi."
 
 Bắc Bắc giơ tay che miệng em gái: "Suyt, mẹ không cho nói về đuôi."
 
 Nam Nam chớp mắt, hít một hơi thật mạnh: "Bắp Bắp, tay của anh có mùi thơm của sô cô la."
 
 Bắc Bắc ừ một tiếng, vừa nấy chúng vừa ăn sô cô la.
 
 "Em muốn ăn nữa." Nam Nam vặn vẹo mông rồi bò dậy, vịn vào ghế bên cạnh đứng lên: "Bắp Bắp, anh cất sô cô la ở đâu?"
 
 "Trong tủ." Bắc Bắc chỉ về phía phòng khách.
 
 "Em đi xem." Nam Nam bước từng bước nhỏ chạy đến tủ, lục tìm trong †ủ, ngăn kéo dưới cùng không thấy, cô bé lại đi lục ngăn kéo bên trên.
 
 Lục vài lần thì cả người trèo lên tủ, một chân đạp lên ngăn kéo, một chân đã đặt lên trên cùng, đợi cô bé phản ứng lại thì phát hiện mình không xuống được nữa, Nam Nam hoảng sợ gọi Bắc Bắc: "Bắp Bắp..."
 
 "Anh cứu em." Bắc Bắc vội vàng chạy đến cứu em gái nhưng cậu bé chỉ hơn em gái vài phút, làm sao có thể ôm được em gái? Vì vậy, cậu bé rất nhanh bị Nam Nam ngã đè lên.
 
 Nam Nam sợ hãi kêu á á: "Sắp gãy làm đôi rồi."
 
 Ngay khi hai người sắp ngã xuống, Xích Xà và Tiểu Hoa canh bên ngoài vụt một cái xuất hiện dưới chân hai người.
 
 Lúc tiếp đất, Nam Nam thấy dưới mông mềm mềm: "Ể? Không đau?"
 
 Bắc Bắc cũng phát hiện ra, cậu bé nhẹ nhàng võ võ Xích Xà dưới thân, thấy khá đàn hồi: "Xích Xà nhỏ bảo vệ chúng ta."
 
 Xích Xà thở dài: Một nắm xương già sắp bị đè nát rồi.
 
 Tiểu Hoa lắc đầu, những cánh hoa trên đầu lại bị đè rụng mất vài cánh: Hu hu, sắp thành đầu hói rồi.
 
 "Xích Xà tốt nhất." Nam Nam lật người, vừa vặn đối diện với eo tròn vo của Xích Xà, trông giống như xúc xích nướng mẹ mua về cho chúng hôm qua.
 
 Nam Nam nuốt nước miếng, há miệng cắn: "A, xúc xích cắn không đứt...
 
 Xích Xà:...
 
 Tiểu Hoa thấy vậy lặng lẽ chạy xa, tránh để mình lại bị nhổ mất những bông hoa trên đầu.
 
 Bắc Bắc lo lắng kéo em gái ra: "Không được cắn Xích Xà."
 
 Nam Nam ngoan ngoãn ngồi dậy, tủi thân vỗ vỗ bụng: "Em muốn ăn-"
 
 Bắc Bắc thay em gái: "Không được ăn, phải để mẹ lấy mới được ăn..."
 
 "Khi nào mẹ về?" Nam Nam vừa nói vừa nhìn về phía sân trước, khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay đầy vẻ tủi thân, hốc mắt trong nháy mắt đã ngấn lệ: "Con nhớ mẹ-"
 
 "Không khóc, chúng ta ra cửa đợi mẹ-" Bắc Bắc quyết định, đứng dậy nắm tay em gái run rẩy đi đến nhà ăn ngoài bếp.
 
 Lúc này nhà hàng chưa mở cửa, trong hẻm rất yên tĩnh, hai đứa ngồi xổm ở cửa kính, chờ mẹ về, dù tộc nhân trông nom bảo chúng về phòng khách trước nhưng chúng không chịu về.
 
 Diệp Cửu Cửu vừa đi công việc về đã thấy hai đứa nhỏ chờ mình ở cửa, giống như hai hòn đá trông mẹ, nhìn mà thấy thương: "Bắc Bắc Nam Nam, mẹ về rồi."
 
 Nam Nam thấy cô, liền chỉnh lại chiếc váy hồng bồng bềnh rồi run rẩy chạy về phía cô, mềm mại gọi: "Mẹ, mẹ cuối cùng cũng về rồi-"
 
 Mặc dù nói không rõ ràng nhưng giọng nói mềm mại đặc biệt đáng yêu, nghe rất dễ chịu, khiến sự mệt mỏi vì chạy đôn chạy đáo của Diệp Cửu Cửu tan biến ngay lập tức: "Đúng vậy, mẹ về rồi."
 
 Khi hai đứa nhỏ khoảng một tuổi, có thể tự điều khiển đôi chân, Diệp Cửu Cửu đã đón chúng đến đây ở, vì hai đứa nhỏ còn nhỏ, sợ nói hớ nên Diệp Cửu Cửu vẫn ít khi đưa chúng đến nơi đông người.
 
 Diệp Cửu Cửu ngồi xổm xuống, ôm đứa nhỏ chạy về phía mình: "Nhớ mẹ không?”
 
 "Nhớ." Nam Nam hoạt bát đáng yêu đã giãm lên bắp chân Diệp Cửu Cửu để trèo lên, đồng thời nũng nịu: "Mẹ bế-" "Không được giãm mẹ-" Bắc Bắc rất ra dáng anh trai, nhẹ nhàng vỗ vào bàn chân trắng nõn của em gái, không cho em gái đạp mẹ.
 
 "Ồ" Nam Nam ngoan ngoãn ôm chặt cổ Diệp Cửu Cửu, gần như treo cả nửa người lên, sau đó hai chân lơ lửng: "Như thế này à?"
 
 "..." Diệp Cửu Cửu sợ cổ mình bị treo đứt, vội vàng đỡ lấy mông Nam Nam, bế cô bé vào lòng, sau đó cúi đầu hôn lên mái tóc hơi xoăn của cô bé, hôn xong đứa nhỏ lại ôm cả Bắc Bắc mặc áo khoác da chu đáo vào lòng hôn: "Hôm nay không nghịch ngợm chứ?”
 
 "Không có.' Nam Nam nói xong còn không quên kéo anh trai làm chứng: "Đúng không?”
 
 Bắc Bắc do dự gật đầu, chúng đều ngoan ngoãn không nghịch ngợm.
 
 Tộc nhân trông nom ở bên cạnh nhìn lên trời, đúng là không nghịch ngợm, cũng giống như mọi khi, đào hồ bơi cho kiến, cho hải sản trong bể nước biển ăn gạo, ngoài ra còn nhổ cánh hoa, còn căn bụng Xích Xà nữa.
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn con rắn và bông hoa ỉu xìu bên cạnh, cô tin mới là lạ, cô nhẹ nhàng vỗ vào mông Nam Nam một cái: "Đã nói nhiều lần rồi, không được bắt nạt chúng."
 
 Nam Nam mềm mại ôi một tiếng: "Chơi thôi mà."
 
 Diệp Cửu Cửu nắm lấy tay cô bé lắc lắc: "Chơi cũng không được, tự véo tay, giật tóc thử xem?"
 
 "Không." Nam Nam vội vàng giấu đôi bàn tay nhỏ của mình: "Đau."
 
 "Con cũng biết đau à?" Diệp Cửu Cửu nhìn đứa nhỏ trắng trẻo mềm mại mà không vui: "Lúc con bắt nạt chúng thì không nghĩ đến sao?"
 
 Nam Nam sợ bị trừng phạt, vội vàng gật đầu cọ cọ vào cánh tay cô, mềm mại nũng nịu: "Mẹ không có nhà, nhớ mẹ nên..."
 
 Mới hơn một tuổi một chút, Nam Nam còn nói không rõ, quay sang cầu cứu anh trai nói rõ hơn một chút.
 
 Bắc Bắc nhận được tín hiệu cầu cứu của em gái, quay sang nhìn mẹ: "Họ nói không đau chúng con mới chơi."
 
 Lũ rắn đều gật đầu, chúng rất vui lòng chơi cùng tiểu chủ nhân. "Bọn mi cứ chiều chúng đi." Diệp Cửu Cửu võ võ hai đứa nhỏ: "Sau này không được như vậy nữa, biết không?"
 
 Bắc Bắc trả lời ngọng nghịu: "Biết ạ."
 
 "Nhưng mà mẹ không cho chúng con đi theo, chúng con buồn nên mới chơi một chút..."
 
 "Ồ, còn lên án mẹ nữa sao?" Diệp Cửu Cửu véo nhẹ cái mũi xinh xắn của cậu bé: "Mẹ đã nói rồi, đợi các con lớn thêm một chút nữa rồi mẹ sẽ cho các con đi chơi, bây giờ các con còn chưa lớn."
 
 "Lớn rồi ạ." Nam Nam đứng lên, từ đầu gối chỉ lên đầu: "Chúng con từ bé tí như thế này đến lớn thế này rồi."
 
 Diệp Cửu Cửu phủi những chiếc lá trên váy cho đứa nhỏ: "Nói bậy, lúc con mới sinh ra đã cao hơn đầu gối rồi."
 
 "Thế thì chúng con cũng sắp lớn rồi ạ." Bắc Bắc dựa vào lòng Diệp Cửu Cửu, nhỏ giọng nói: "Mẹ phải cho chúng con đi."
 
 "Đợi các con lớn thêm một chút nữa nhé.' Bên ngoài người đông miệng tạp, Diệp Cửu Cửu lo hai đứa nhỏ không cẩn thận là lộ đuôi, cô lấy trong túi ra hai chiếc bánh nhỏ đưa cho hai đứa để chuyển hướng sự chú ý: 'Xem mẹ mang gì cho các con này."
 
 "Bánh ngọt." Quả nhiên Nam Nam bị chuyển hướng sự chú ý, đôi mắt sâu thẳm sáng lên: "Ngọt ngọt-"
 
 "Đúng rồi, ngọt lắm." Diệp Cửu Cửu bóc bánh kem nhân kem phô mai ra chia cho hai đứa: "Ăn đi, ăn no rồi mẹ cho các con đi ngủ trưa."
 
 Nam Nam cầm bánh bắt đầu ăn, một miếng lớn, miệng và mũi đều dính kem trắng, cô bé thích thú liếm mép: "Ngọt ngọt-"
 
 Giống như một chú người lùn nhỏ, Bắc Bắc cũng không cưỡng lại được sự hấp dẫn của bánh ngọt, cúi đầu cắn một miếng nhỏ, ăn được hai miếng thì đột nhiên nhớ đến Diệp Cửu Cửu bên cạnh: "Mẹ cũng ăn-"
 
 "Các con ăn đi, ở đây còn nhiều." Diệp Cửu Cửu chia những chiếc còn lại cho lũ rắn, các loài sinh vật biển khác, cảm ơn chúng đã giúp trông trẻ.
 
 "Mẹ cắn một miếng." Bắc Bắc đưa bánh đến bên miệng Diệp Cửu Cửu, có vẻ như cô không ăn thì cậu bé cũng không ăn. "Được, mẹ ăn." Diệp Cửu Cửu cắn một miếng bánh từ tay cậu bé, ngọt ngào mềm mại, vị rất ngon nhưng quan trọng nhất là con trai cũng thơm mềm, ngửi thấy mùi sữa thơm nức, ăn chắc chắn sẽ rất mềm và rất ngon.
 
 Cô giả vờ cắn tay Bắc Bắc, dọa cho cậu bé vội vàng lùi lại, nêm mại nói: 'Mẹ- không cắn con..."
 
 "Bắc Bắc thơm quá, để mẹ cắn một miếng nào." Diệp Cửu Cửu cười đuổi theo con trai con gái: "Áo ố áo ố"
 
 "Ha ha ha..." Bắc Bắc và Nam Nam vừa cười vừa chạy về phía sau sân: "Sợ quá, mẹ không được ăn chúng con...
 
 "Đùa các con thôi, mẹ không nỡ ăn các con đâu, các con là bảo bối của mẹ.' Diệp Cửu Cửu cười, nắm tay hai đứa trẻ đến dưới gốc cây lê, cùng chúng ăn hết bánh ngọt, sau đó nắm tay hai đứa trẻ trở về phòng ngủ trưa.
 
 "Mẹ- cha không về." Nam Nam bò khắp giường lớn: "Chúng con có thể tùy tiện ngủ."
 
 "Đúng vậy, chúng ta tùy tiện ngủ." Diệp Cửu Cửu giữ chặt hai đứa nhỏ, dỗ chúng ngủ: "Ngủ đi, ngủ dậy chúng ta lại đi đón cô nhỏ về."
 
 Nam Nam và Bắc Bắc rất thích cô nhỏ, lập tức phối hợp bắt đầu ngủ, đợi khi ngủ dậy mặc quần áo và giày xong thì theo mẹ đến trường mẫu giáo.
 
 Khi bọn họ đến, trường mẫu giáo vừa tan học, có rất nhiều phụ huynh chú ý đến Nam Nam và Bắc Bắc xinh đẹp: "Đẹp quá, trông giống như con lai."
 
 "Hình như là sinh đôi, nhìn mắt, miệng đều giống hệt nhau, xinh quá."
 
 "Mẹ của đứa nhỏ đẻ khéo thật, sinh ra hai đứa trẻ đẹp như vậy."
 
 Nam Nam được khen đến nỗi nở hoa trong lòng, nhỏ giọng nói với Diệp Cửu Cửu: "Mẹ- họ khen chúng con đẹp-"
 
 Diệp Cửu Cửu cười ừ một tiếng: "Người khác khen chúng ta thì phải làm gì?"
 
 "Nói cảm ơn ạ." Nam Nam quay đầu nhìn những người khen mình, giọng nói ngây thơ nói một tiếng cảm ơn. Vài phụ huynh bị Nam Nam làm cho đáng yêu muốn chết: "Thật là dễ thương, muốn sinh thêm một đứa con gái."
 
 "Cậu bé bên cạnh cũng đáng yêu, tôi cũng muốn sinh thêm một cậu con trai ngầu."
 
 Bắc Bắc hơi xấu hổ, lùi lại một chút sau mẹ, để mẹ che cho mình, cậu bé vừa lùi lại vài bước thì thấy cô nhỏ năm tuổi đeo cặp sách đi ra, cậu bé vội vàng kéo tay mẹ: "Mẹ- cô cô-"
 
 "Cô cô-" Nam Nam cũng vội vàng vẫy tay với cô bé có hai bím tóc: "Chúng cháu ở đây."
 
 Tiểu Ngư thấy bọn họ thì lập tức chạy đến, ôm chầm lấy hai đứa cháu gái cháu trai mềm mại: "Bắc Bắc Nam Nam, cô nhớ các cháu lắm-"
 
 "Chúng cháu cũng nhớ cô-" Nam Nam nhìn chằm chằm vào chiếc cặp to của Tiểu Ngư, chớp đôi mắt to: "Cô ơi, chúng cháu ngửi thấy mùi thơm..."
 
 "Là đùi gà rán." Tiểu Ngư lấy đùi gà rán mà mình cố tình để dành cho Nam Nam Bắc Bắc: "Mỗi đứa một cái nhé."
 
 "Cảm ơn cô nhỏ, thích cô nhỏ nhất-'" Nam Nam hiếm khi nói rõ ràng một lần, sau đó cầm đùi gà chuẩn bị gặm.
 
 Diệp Cửu Cửu nắm tay hai đứa trẻ trở về con hẻm yên tĩnh, vừa đi vừa hỏi Tiểu Ngư: "Hôm nay học gì?"
 
 "Học cưỡi ngựa, học viết nhật ký." Tiểu Ngư vừa nói vừa nhìn Nam Nam và Bắc Bắc bên cạnh: "Nam Nam, Bắc Bắc, đợi các đứa ăn xong đùi gà rán, cô dạy các cháu viết chữ nhé-"
 
 Nam Nam và Bắc Bắc ngây người, ăn một cái đùi gà mà phải trả giá đắt như vậy, hai anh em nhìn nhau rồi lặng lẽ đưa đùi gà rán đã gặm nham nhở cho Tiểu Ngư: "Trả lại cho cô nhỏ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận