Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 711:

Chương 711:Chương 711:
 
 Lăng Dư nói: "Để người khác điêu khắc."
 
 "Phải tốn tiền." Diệp Cửu Cửu đặt viên mã não đỏ xuống: "Anh định cho em cái gì?"
 
 "Em ở đây đợi một lát." Lăng Dư quay người đi ra ngoài.
 
 "Được." Diệp Cửu Cửu đi loanh quanh trong nhà, đi một lúc thì phát hiện bên ngoài bong bóng cũng có một mảng tảo phát quang, cô đi theo ánh sáng xanh biếc vào bên trong, bên trong là nơi Lăng Dư thường nghỉ ngơi.
 
 Trong phòng ngủ có một chiếc giường gõ, trên trải vải da cá mập mềm nhất, Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng ấn xuống, cũng khá mềm nhưng vẫn không bằng nệm giường, chăn đệm mềm mại thoải mái, Diệp Cửu Cửu nghĩ lần sau sẽ mua một số đệm cao su, chăn tơ tằm mang đến.
 
 Cô lại nhìn ra ngoài bong bóng, bên ngoài có nhiều tảo phát quang hơn, cả một vùng biển đều sáng rực, cô nhìn ra ngoài dải ngân hà rực rỡ, tâm trạng lại tốt hơn vài phần.
 
 Diệp Cửu Cửu dựa vào một chiếc giường gỗ ngồi xuống, chống cằm nhìn ra ngoài dải ngân hà, nhìn một lúc thì hơi buồn ngủ, sao Lăng Dư vẫn chưa về.
 
 Lăng Dư trở về thì thấy cô mơ màng buồn ngủ: "Buồn ngủ rồi sao?"
 
 Nghe thấy giọng anh, Diệp Cửu Cửu lập tức tỉnh táo hơn một chút, cô chớp đôi mắt đen láy sáng ngời, nhẹ nhàng hỏi anh: "Anh về rồi à?"
 
 Lăng Dư ừ một tiếng: "Có muốn ngủ một lát không?"
 
 "Không sao." Diệp Cửu Cửu nhìn ra ngoài dải ngân hà rực rỡ: "Ở đây của anh cũng có rất nhiều tảo phát quang."
 
 Lăng Dư không nói là mình cho người lùa đến, anh ngồi xuống bên cạnh: "Anh ở đây với em một lát."
 
 Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng được, sau đó dựa vào vai anh nhìn ra ngoài: "Bên ngoài chắc phải có hơn vạn ngôi sao." Lăng Dư: "Không chỉ vậy."
 
 "Thật tuyệt." Diệp Cửu Cửu quay đầu lại, cằm tì vào vai Lăng Dư: "Đột nhiên em hơi thích thân phận Cửu Khanh đại nhân này rồi, muốn xem kỳ quan gì cũng được."
 
 Lăng Dư quay lại, nhẹ giọng nói: "Cho dù em không phải thì em muốn xem gì cũng được."
 
 "Em biết." Diệp Cửu Cửu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cô không hề nghi ngờ lời nói này của Lăng Dư, cho dù ở trong nhà hàng cô chỉ là một cô chủ nhỏ bình thường, nhưng sau khi xác nhận ở bên nhau, anh chưa từng qua loa với cô.
 
 Nhìn đôi môi đỏ thắm của cô, Lăng Dư nghĩ đến tiền chụp ảnh mình vẫn chưa đòi hết, vì vậy lại phủ lên, xúc cảm mềm mại luôn khiến người ta đắm chìm, khiến người ta không khỏi muốn có thêm.
 
 Diệp Cửu Cửu cũng có chút đắm chìm vào sắc đẹp, Lăng Dư là người đẹp nhất trong tộc nhân ngư, thậm chí là trên cả hòn đảo này, làm sao cô có thể không động lòng?
 
 Ánh sáng dưới đáy biển mờ ảo, mơ hồ quyến luyến, dục vọng nồng đậm không thể tan biến.
 
 Cô nằm trên giường, mái tóc dài màu đen phủ kín cả giường, cô nhìn mái tóc rũ xuống của Lăng Dư, tóc của hai người cứ như vậy quấn vào nhau.
 
 Trong mắt Lăng Dư vẫn còn sót lại một tia lý trí, giọng nói hơi trâm, đè nén một số cảm xúc không thể gọi tên: "Đại nhân, người sẽ ở bên anh cả đời, đúng không?"
 
 Diệp Cửu Cửu giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đẹp đến kinh tâm động phách của anh, đuôi âm nâng lên ừ một tiếng, ngầm đồng ý mọi hành động tiếp theo của anh.
 
 Nhận được câu trả lời khẳng định, mắt Lăng Dư lóe lên tia u quang, biến suy nghĩ trong lòng thành hành động.
 
 Mơ mơ hồ hồ.
 
 Cuối cùng Diệp Cửu Cửu chỉ nhớ được dải ngân hà xanh thẳm trên bong bóng. Những ngôi sao lấp lánh, đẹp đến kinh tâm động phách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận