Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 227:

Chương 227:Chương 227:
 
 Lăng Dư hơi cúi đầu lại gần một chút: "Cô định giải thích thế nào?"
 
 Diệp Cửu Cửu thấy hơi nguy hiểm, lặng lẽ lùi lại một chút: "Tôi sợ cô bé sâu răng."
 
 Lăng Dư giọng nhàn nhạt: "Còn nữa?"
 
 Diệp Cửu Cửu ngắn ra: "Còn nữa2"
 
 "Kẹt xỉ và còn bắt hai người làm việc?"
 
 ".." Lăng Dư không nghĩ như vậy nhưng chính cô đã nói, khóe miệng anh nhéch lên, kéo dài giọng: "Ò?"
 
 Cách một chiếc khẩu trang, Diệp Cửu Cửu không nhìn thấy khóe miệng nhéch lên của Lăng Dư, cô nhìn đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, không hiểu sao lại thấy chột dạ, cô cười gượng hai tiếng: "Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa."
 
 Lăng Dư ngước mắt nhìn những người đi ngang qua, mỗi người đều cầm một chiếc điện thoại trên tay, vẻ mặt anh nhàn nhạt nói: "Chỉ xin lỗi thôi sao?"
 
 "Vậy anh còn muón thé nào?" Diệp Cửu Cửu nhìn đống đỏ ăn vặt xung quanh: "Hay là anh muốn ăn gì thì cứ chọn, tôi trả tiền."
 
 Lăng Dư ừ một tiếng, sau đó chỉ vào chiếc điện thoại trên tay cô: "Tôi còn muốn cái này."
 
 Diệp Cửu Cửu sửng sốt: "Còn muốn cái này?"
 
 Lăng Dư nhướng mày nhìn cô: "Không phải muốn xin lỗi sao?"
 
 "Được, được, được, mua." Diệp Cửu Cửu đuối lý, xin lỗi thì phải có thành ý, hơn nữa Lăng Dư không láy tiền công giúp việc, cô mua một chiếc điện thoại cũng không lỗ: "Vậy chúng ta mua xong trong siêu thị rồi đi mua."
 
 Lăng Dư không có ý kiến.
 
 Anh quay sang nhìn những món đồ ăn vặt trên kệ hàng bên cạnh, toàn là những thứ anh chưa từng thấy như bò khô, hạt dẻ, khoai tây chiên, v. v., anh lấy mỗi thứ một gói bỏ vào giỏ hàng.
 
 Tiểu Ngư kéo giỏ hàng nhìn người anh trai cứ láy đồ ăn vặt: "Anh ơi, Cửu Cửu không có tiền, anh không được láy nhiều như vậy."
 
 Lăng Dư nhìn cô em gái có vẻ mập hơn một chút, phói hợp ừ một tiếng: "Em bỏ kẹo lại đi, anh láy thé này là đủ rồi."
 
 Tiểu Ngư chỉ lấy vài cái kẹo que: "..."
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn ngây người, anh vậy mà lại lừa em gái mình?
 
 Lăng Dư như có khả năng đọc được suy nghĩ: "Cô cũng nói mà, ăn nhiều kẹo Sẽ sâu răng."
 
 Diệp Cửu Cửu: "..." ©Ô tự chuoc nọa.
 
 Cuối cùng Tiểu Ngư vẫn không bỏ kẹo que vào, nhưng sau đó không láy thêm đồ ăn vặt nào nữa, Diệp Cửu Cửu không nhìn nổi, sau đó tự mình lấy kẹo mút, sữa viên và sô cô la mà cô bé thích, ngoài ra còn lấy một hộp sữa chua lớn, một thùng sữa và bánh kem nhỏ.
 
 Tiểu Ngư nhìn thấy thì không nhịn được hỏi: "Cửu Cửu, chị mua cho ai vậy?"
 
 Diệp Cửu Cửu nói: "Mua cho chính mình."
 
 "Chị cũng thèm sao?" Tiểu Ngư nuốt nước miếng: "Khi chị ăn, em có thể nếm thử không?"
 
 "Được, để cho em ném thử." Diệp Cửu Cửu lấy đồ ăn vặt xong, lại đến khu rau tươi mua thịt bò, thịt lợn và thịt vịt, định để về làm thêm một số món khác cho hai người.
 
 Ra khỏi siêu thị, Diệp Cửu Cửu dẫn Lăng Dư đến cửa hàng bán điện thoại đói diện siêu thị, cô tùy tiện chỉ vào một chiếc điện thoại mẫu ở cửa: "Cái này thế nào?"
 
 "Lấy cái đó." Lăng Dư nhìn một vòng, chỉ vào chiếc điện thoại mới nhát, đắt nhát và đẹp nhất ở trong cùng.
 
 Diệp Cửu Cửu vừa định mở miệng thì bị Lăng Dư cắt ngang: "Không phải muốn xin lỗi sao?"
 
 ".. Mua đi." Diệp Cửu Cửu thở dài, để về bán thêm một con cua nhện là kiếm lại được tiền ri.
 
 Lăng Dư chỉ vào chiếc máy tính bảng bên cạnh: "Còn muốn cái này."
 
 Diệp Cửu Cửu: "Mua cái này làm gì?"
 
 Lăng Dư: "Không được sao?"
 
 "Mua đi." Diệp Cửu Cửu còn có thể nói gì? Là do cô lừa anh trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận