Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 659:

Chương 659:Chương 659:
 
 Anh không nói hết là ở biển Lãng Quên cũng tuân theo nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé, những con cá cúi này nếu trước đêm tối không tìm được nơi ở thích hợp thì những chú cá cúi nhỏ có thể sẽ không sống nổi.
 
 Anh không nói nhưng Diệp Cửu Cửu cảm thấy bị đuổi ra ngoài chắc chắn rất thảm, nhưng trong môi trường tự nhiên, mạnh thắng yếu thua, những điều này đều rất bình thường.
 
 "Em nhìn bên kia kìa" Lăng Dư chỉ tay về phía vùng biển khác để chuyển sự chú ý của cô.
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn về phía xa, phát hiện trên mặt nước có một con vật trông hơi giống cua nhưng lại không phải cua, mai cứng, còn có một cái đuôi kiếm dài: "Đó là con cua móng ngựa."
 
 Cua móng ngựa là một loài sinh vật cổ đại có lịch sử lâu đời, không ngờ lại gặp ở đây, hơn nữa còn to bằng con rùa da mà cô đã ngồi hôm qua.
 
 Ngoài cua móng ngựa, Diệp Cửu Cửu còn phát hiện ra ở đằng xa có hai con cá ngựa màu vàng tươi, hình dáng to bằng một con ngựa trưởng thành ngoài đời thực, hai con cá ngựa quấn quýt lấy nhau, trông rất ngọt ngào.
 
 Diệp Cửu Cửu cảm thấy vùng biển này thực sự quá kỳ diệu, còn thú vị hơn cả xem thế giới động vật, cô hoạt động đôi chân, sau đó nhìn thấy bạch tuộc lớn cuộn hai mươi con tôm càng dài bằng một người từ trong nước lên.
 
 Diệp Cửu Cửu nhỏ giọng hỏi Lăng Dư: "To như vậy, có thể ăn không?"
 
 "Chúng là loài sinh vật thấp kém nhất, sẽ không biến thành người." Lăng Dư để Diệp Cửu Cửu yên tâm ăn: "Hơn nữa cho dù có thể biến thành người thì cũng quá già rồi, không ngon."
 
 Diệp Cửu Cửu đang đói bụng đã bị Lăng Dư thuyết phục, nhận lấy một đoạn tôm càng, chấm vào nước sốt cải ngựa mà cô đã chuẩn bị rồi từ từ ăn. Ăn được một lúc, Diệp Cửu Cửu mới bàng hoàng phát hiện ra rằng bọn họ đã khởi hành được vài giờ rồi, cho đến bây giờ mặt biển vẫn rất yên tĩnh, thậm chí không có một chút gió nào: "Sáng sớm đã thấy lạ rồi."
 
 "Biển Quên lãng vốn dĩ như vậy, nơi bị lãng quên, không có gió, không có sóng, không có người, chỉ có chúng tôi." Bạch tuộc lớn nói xong có vẻ rất phấn khích, kích động lắc hai mươi cái chân dài của mình.
 
 Con cua hoàng đế suýt bị đánh trúng đã đá hắn xuống: "Chương Mộc, anh thật ồn ào."
 
 Bạch tuộc lớn: "Hu hu hu, hôm nay bị đá ba lần rồi..."
 
 Cá voi xanh cũng hơi khó chịu với hắn, dùng sức lắc vây đuôi cố gắng hất bạch tuộc xuống nhưng chết tiệt là không hất được, tức quá.
 
 Lăng Dư liếc nhìn bọn họ rồi tiếp tục nói với Diệp Cửu Cửu: "Cậu ta nói không sai, từ khi chúng ta đi qua rãnh biển sâu vạn mét đó thì đã vào địa phận của biển Lãng Quên, ở đây không có gió, không có sóng, thứ duy nhất có thể tạo ra sóng chỉ có chúng ta."
 
 Không có gió không có sóng, nếu có thuyền ở đây, có lẽ chỉ có thể quay vòng tại chỗ, Diệp Cửu Cửu nhìn mặt nước biển xanh ngắt mênh mông: "Luôn như vậy sao?"
 
 Lăng Dư gật đầu: "Từ khi có ký ức đã như vậy."
 
 "Vậy những cánh hoa này trôi đến từ đâu?" Diệp Cửu Cửu chỉ vào những cánh hoa màu xanh trắng trên mặt nước, dường như đang xoay quanh chú cá voi xanh mà cô đang ngồi.
 
 "Đến nơi đó sẽ biết." Lăng Dư liếc nhìn những cánh hoa màu xanh trắng trên mặt nước, sau đó vỗ nhẹ vào chú cá voi xanh ra hiệu cho nó dừng lại, sau đó họ chuyển từ con thuyền ngắm cảnh êm ái thoải mái sang lưng chú cá kiếm lớn chạy với tốc độ hàng trăm km/giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận