Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 307:

Chương 307:Chương 307:
 
 "Vậy về nhà nghỉ ngơi sớm đi, muộn hơn nữa sẽ càng nóng hơn." Diệp Cửu Cửu không giữ họ lại: "Cẩn thận trên đường nhé."
 
 "Được." Bà lão đành đẩy con gái đi ra ngoài, cả nhà ba người đi dọc theo con hẻm đá xanh về nhà, vừa đi vừa trò chuyện: "Chủ quán là người rất có khí phách, cô ấy hoàn toàn có thể nhân cơ hội này kiếm tiền nhưng lại không làm vậy."
 
 "Cũng là người khiêm tốn thôi." Bà lão dừng lại một chút: "Mặc dù cô ấy không thừa nhận, cũng không nhận lời cảm ơn nhưng chúng ta không thẻ không biết ơn, nếu Tiểu Trân có thể khỏi hắn, đến lúc đó chúng ta nhát định phải cảm ơn chủ quán thật tử tế."
 
 Tiểu Trân ừ một tiếng.
 
 Trước đây cô ấy đã tuyệt vọng đến mức muốn tự tử, nhưng bây giờ trong lòng lại nhen nhóm hy vọng được sóng tiếp.
 
 Bên kia, Chu Cường cũng đẩy mẹ già nhà mình về nhà đẻ bắt xe buýt, xe chạy loạng choạng ra khỏi thành phó, bọn họ xuống xe ở một bên đường vắng vẻ, đi qua một con đường lỏn nhỏn ở gà rồi về đến căn nhà cũ không có thang máy mà họ thuê.
 
 Khi về đến nhà, người vợ đi giúp việc cho chủ nhà đã về, trên tay bưng một bát mì với dựa muối: "Mẹ với anh về rồi à? Ăn cơm chưa?"
 
 "Ăn ròi." Chu Cường đẩy mẹ vào nhà: "Anh đã đến quán mà hôm qua chúng ta nói rồi."
 
 Vợ anh: "Thế nào?"
 
 "Đắt lắm, ba món hét 764 đồng." Bà lão bây giờ nghĩ lại vẫn còn đau lòng: "Mẹ bảo Tiểu Cường đưa mẹ về nhưng nó không nghe."
 
 "Đắt thế sao?" Vợ anh cũng ngây người, sáng nay cô đi giúp chủ nhà dọn vệ sinh cũng chỉ kiếm được bón mươi đồng, nhất thời cảm thấy bát mì trên tay không nuốt trôi.
 
 "Thực sự hơi đắt, món rẻ nhất là rong biển trộn cũng phải 88 đồng." Chu Cường dừng lại một chút: "Lúc đầu anh nhìn giá định đi, nhưng lúc ra vẻ thì tháy một cô gái ngỏi trên xe lăn, anh nghe loáng thoáng thì hình như là bệnh suy thận, nghe nói ăn ở đó máy lần thì khi đi kiểm tra có tiến triển một chút, vì vậy lại đưa mẹ về."
 
 Vợ anh tháy kỳ lạ: "Thần thé thật sao? Không phải người đóng giả chứ?"
 
 "Anh nghĩ không phải, bọn họ đều gọi những món ăn giá vài nghìn đồng, cho dù lừa chúng ta thì cũng chỉ được vài chục đồng thôi." Chu Cường nhìn sang người mẹ đang ngồi bên cạnh: "Mẹ, mẹ thấy thế nào?"
 
 "Vẫn như cũ." Bà lão nhẹ nhàng vỗ vào đầu gói, khớp xương đau dữ dội, như có người dùng mũi khoan khoan mạnh vậy: "Mẹ bảo đừng đi mà, đây không phải là bị lừa sao."
 
 ii AC `" đa " ¬ ¬ " J“{.X. ""1%ẮẮẦ.14 " # ¬ " .. Ạ. nOÓI tp. ©o đù không CO niệu qua thị coI như đi an một bữa ngon. -
 
 "Vợ à, anh nói cho em biết nhé, hương vị thực sự rất ngon, ăn vào có thể cảm nhận rõ ràng được cá bên trong rất tươi, đến cuối tuần sau khi bọn trẻ nghỉ học vẻ, chúng ta cùng đi ném thử, đến lúc đó em sẽ biết nó ngon như thế nào."
 
 Vợ anh: "Hai đứa nó ăn khỏe như năm người, ăn sao nổi."
 
 Chu Cường và vợ có một cặp con trai sinh đôi, hiện tại các con đang học lớp chín, bây giờ đang ở trường học thêm.
 
 Những năm trước gia đình hắn còn khá giả, có chút tiền tiết kiệm nhưng một năm trước, chồng cô ấy vô tình đâm vào người khác, bản thân bị gãy chân phải nhập viện, chưa kể còn phải bồi thường không ít tiền, ngoài ra, bà lão trong nhà thỉnh thoảng lại bị bệnh phải nhập viện, còn có tiền học của hai đứa con, còn có mẹ vợ cần chăm sóc, nếu không phải cô áy dọn dẹp sạch sẽ được nhiều chủ cũ hài lòng thì gia đình cô đã sớm không đủ chỉ tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận