Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 543:

Chương 543:Chương 543:
 
 Tiểu Ngư thấy Lăng Dư 'ngoan ngoãn' lúc này đang vui vẻ, lại đút cho Diệp Cửu Cửu một miếng nem cuốn, đúng lúc cô bé muốn đút cái thứ tư thì Diệp Cửu Cửu miệng nhét đầy lùi lại hai bước, oán trách nhìn anh.
 
 "Chị không ăn nữa, các người ăn đi." Má Diệp Cửu Cửu nhét đây, không ăn nỏi cái thứ tư nữa.
 
 Lăng Dư đột nhiên có chút hiểu cảm giác cô liên tục đút cho Tiểu Ngư, cho cô bé ăn no sẽ rất có cảm giác thành tựu: "Nuốt xuống ri ăn tiếp."
 
 "Không cần." Diệp Cửu Cửu nhạy bén nhận ra anh coi cô như trẻ con để đút cho ăn, cô lại lùi lại hai bước: "Anh đút cho Tiểu Ngư đi, em phải tiếp tục làm bánh tôm."
 
 "Không cần anh đút, em tự ăn." Tiểu Ngư trực tiếp cầm chả giò nhét vào miệng.
 
 Lăng Dư véo nhẹ búi tóc trên đỉnh đầu cô bé: "Anh cũng không muốn đút cho em."
 
 Tiểu Ngư tức giận trừng mắt nhìn anh trai: "Anh trai hư, lại không nghe lời."
 
 Diệp Cửu Cửu lại bắt đầu cho bánh tôm vào chảo, dầu bắn tung tóe: "Anh đưa cô bé ra ngoài đi, đừng đẻ cô bé bị bỏng."
 
 Lăng Dư túm lấy dây đai quần yếm của Tiểu Ngư, bé cô bé ra ngoài.
 
 Tiểu Ngư đột nhiên lơ lửng trên không trung vội vàng ôm chặt đĩa đựng nem cuốn, nem cuốn của cô bé không thể rơi được.
 
 Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn Lăng Dư thô bạo bé Tiểu Ngư đi, trong lòng đột nhiên nhớ đến một câu nói: Cha trông con, còn sống là được.
 
 Xem ra anh trai trông em cũng vậy, còn sống là được.
 
 Diệp Cửu Cửu thu hỏi tầm mắt tiếp tục nấu ăn, các món ăn được làm xong lằn lượt được bưng lên bàn.
 
 Gia đình bà Bùi vừa rồi còn chê bai, bây giờ cũng thấy thơm thật, con dâu cả nếm thử cá vược tan chảy trong miệng, hài lòng gật đầu: "Khá ngon, bình thường con không có khẩu vị gì mà bây giờ muốn ăn thêm hai bát cơm."
 
 "Vẫn là chua cay kích thích hơn." Con trai cả nhìn đầy bàn các món chua ngọt hơi cay: "Thực sự làm rất ngon, gần giống với những gì chúng ta ăn ở nhà hàng."
 
 "Mẹ ơi, cái này ngon." Thiên Thiên bốn tuổi lại múc một thìa cơm chiên hải sản trái dứa tỏa ra mùi thơm nồng của bơ, phô mai và dứa, há miệng ăn một miếng lớn, hoàn toàn không thấy có vẻ chán ăn.
 
 Thiên Thiên ăn hết một bát cơm chiên hải sản trái dứa, lại quay sang mẹ bên cạnh đòi: "Mẹ, con muón ăn thêm một bát nữa."
 
 "Ôi trời, Thiên Thiên ăn khỏe thé." Mẹ cậu bé lại múc cho cậu bé một bát cơm nữa: "Có muốn ăn thêm thịt cá không?" nưa..
 
 "Được, mẹ gắp cho con." Mẹ cậu bé nhìn cậu con trai không cần đuỏi theo đút mà đã ăn hét hai bát cơm, rát vui mừng: "Thiên Thiên của chúng ta lớn rồi sao?"
 
 Thiên Thiên cắn một miếng chân mực ống: "Vì ngon mài"
 
 "Ngon thì ăn nhiều vào." Bà Bùi thấy mọi người thích, trong lòng nghĩ thực sự không đến nhằm, néu có thẻ điều chỉnh tốt cơ thể thì càng tốt hơn.
 
 Thực ra bệnh của bà cũng không nghiêm trọng lắm nhưng sau khi kèm theo các vấn đề như mệt mỏi, buồn ngủ, ngủ gà ngủ gật, bà luôn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc, vì vậy trong thâm tâm bà vẫn hy vọng có tác dụng: "Mọi người ăn nhiều vào, không đủ thì gọi thêm."
 
 Người con trai thứ hai ngạc nhiên nhìn người mẹ tiết kiệm của mình: "Mẹ, sao bây giờ mẹ lại hào phóng thé? Được tăng lương à?"
 
 "Không có." Bà Bùi dừng lại một chút: "Chỉ là thấy dì của con còn trẻ như vậy mà đột tử thì thấy rất không dễ chịu, tiền bạc là thứ sống không mang đến, chết không mang đi, tiết kiệm quá cũng không tốt, nên tiêu thì cứ tiêu thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận