Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 152:

Chương 152:Chương 152:
 
 "Nếu có ván đẻ thì cửa hàng của người ta đã sớm đóng cửa rỏi, còn đến lượt con tố cáo, bớt gây chuyện, không thì mẹ xử con." Trương nãi nãi lười để ý đến đứa con trai ngu ngốc, cầm quạt hồng đi ra công viên nhảy múa, chỉ để lại mấy đứa con đứng đó nhìn nhau.
 
 Diệp Cửu Cửu khai trương được mười máy ngày, thường gặp những vị khách như thế này, lúc đầu còn muốn giải thích làm rõ, nhưng bây giờ chỉ cần trả tiền đàng hoàng là cô không nói gì nữa, dù sao những người thích ăn vẫn sẽ tiếp tục đến.
 
 Cô lại tiếp hai bàn khách quen, bận rộn đến gần bảy giờ, mặt trời đần lặn, người đi ngang qua nhà hàng bên ngoài cũng dằn đông hơn.
 
 Tiểu nhân ngư đứng sau cây xanh, nằm trên cửa kính nhìn người đi đường bên ngoài, nhỏ giọng hét: "Nhanh vào ăn cơm, không ăn cơm sẽ đói bụng, chúng ta sẽ không có tiền mua kẹo mút."
 
 Diệp Cửu Cửu đi ngang qua vừa vặn nghe tháy cô bé lằẳm bảm: "Em không cần hét, nếu họ muốn ăn sẽ tự vào."
 
 Tiểu nhân ngư quay đầu nhìn cô: "Họ quên vào thì sao?"
 
 Diệp Cửu Cửu cười xoa đầu cô bé: "Sẽ không đâu, không ai quên ăn cơm cả, giống như em quên gì cũng không quên ăn đồ ăn vậy."
 
 Tiểu nhân ngư ngây ngô nói: "He he, đồ ăn ngon mà."
 
 "Chị cũng tháy vậy." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời thì tháy ngoài cửa có hai người phụ nữ đi vào, một trong só đó là người phụ nữ cô đã gặp hôm qua.
 
 Chu San đẩy cửa vào rồi chào Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, tôi lại đến rỏi."
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn người phụ nữ mặt vàng như nghệ, toàn thân u ám mà cô ta kéo theo, cười đáp một tiếng: "Chào mừng."
 
 Tiểu nhân ngư cũng chạy ra, vỗ vỗ chiếc tạp dề nhỏ cùng kiểu của mình: "Chào mừng."
 
 Chu San ò lên một tiếng: "Đáng yêu quá."
 
 Tiểu nhân ngư vui vẻ nghiêng đầu: "Em siêu đáng yêu!"
 
 Người phụ nữ u ám bên cạnh nhìn thấy tiểu nhân ngư đáng yêu mềm mại, trong mắt bỗng có thêm một tia dịu dàng, néu cô ta có thể có một đứa con đáng yêu như vậy thì tốt biết máy.
 
 "Mời ngồi." Diệp Cửu Cửu dẫn hai người ngôi vào bàn bón người bên trong, rồi đưa thực đơn cho hai người.
 
 Trước khi đến, Chu San đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng khi nhìn thấy giá cả vẫn hít một hơi.
 
 Người phụ nữ đi cùng cũng sợ đến biến sắc, ra hiệu cho Chu San, đắt quá, chúng ta đi thôi. TƯƠI hơn, gia củng đat hơn, n€u thay qua đát thị cO th© ngÓi nghị một lai.
 
 "Tôi biết." Nơi Chu San ở có một số bà lão thích nhảy múa, các bà lão đều rất tám chuyện, vì vậy cô biết về nhà hàng và giá cả này, chỉ là nhìn tháy vẫn tháy hơi sốc: "Không có món súp hôm kia sao?"
 
 Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Hôm nay không có."
 
 "Chắc là tác dụng của các loại hải sản đều giống nhau." Chu San lằm bảm một câu, sau đó nói với Diệp Cửu Cửu: "Vậy chúng tôi gọi rong biển trộn, óc biển xào cay, cá ba răng chua ngọt nhé, néu không đủ thì chúng tôi gọi thêm."
 
 "Được, có việc gì thì gọi tôi." Diệp Cửu Cửu rót trà cho hai người, sau đó quay người vào bếp bận rộn.
 
 "San San, tôi ra hiệu cho cô mãi mà sao cô vẫn gọi?" Người phụ nữ đi cùng kéo tay Chu San: "Giá cả quá đắt, một đĩa rong biển trộn mà 88 đồng? Ở chợ rau một cuộn rong biển trộn chỉ có máy đồng, mua một cuộn có thẻ ăn cả tuần."
 
 Chu San kéo tay chị họ Vương Vân: "Chị, chị hiếm khi đến đây thăm em một lần, em mời chị ăn một bữa cơm còn không được sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận