Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 683:

Chương 683:Chương 683:
 
 Lăng Dư chú ý đến ánh mắt của cô, quay người ra ngoài một chuyến, lúc trở về lại mang theo một số đồ ăn đã nấu chín: "Em nếm thử xem."
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn cháo ngô và canh cá đã nấu chín: "Đâu ra vậy?"
 
 Lăng Dư nói: "Mua ở trên đảo."
 
 "Mới làm, sạch sẽ."
 
 Trên đảo này có rất nhiều người là con người còn sót lại từ rất lâu trước đây nhưng số lượng không nhiều, phần lớn đã kết hôn với các hải tộc, hầu như không còn nhân loại thuần chủng nữa, vì vậy chỉ có một số ít người còn giữ lại một số thói quen của con người.
 
 Nhưng nấu ăn thì tạm được, Diệp Cửu Cửu uống một ngụm canh cá, vị rất tươi nhưng không được rán, uống vào thấy thiếu một chút hương vị, nếu có thêm hạt tiêu thì sẽ ngon hơn.
 
 "Không ngon bằng đồ Cửu Cửu làm." Tiểu Ngư cũng uống một ngụm là có thể đánh giá được ngon hay dở.
 
 Diệp Cửu Cửu gắp cho cô bé một miếng cá bạc nướng bằng lá cây, cá bạc thường thấy chỉ to bằng ngón tay nhưng ở đây có con nặng khoảng mười mấy cân: "Thử xem ngon không."
 
 Tiểu Ngư nếm thử một miếng, miễn cưỡng lắm: "Em vẫn thích đồ Cửu Cửu làm hơn."
 
 Diệp Cửu Cửu nếm thử, không nướng chín lắm, cảm thấy làm đồ chín thực sự làm khó mọi người: "Có cơ hội chị sẽ làm cho em."
 
 "Được ạ" Tiểu Ngư không còn bận tâm đến đồ chín nữa, bắt đầu ăn các loại đồ tươi sống trên bàn, toàn là đồ vừa mới vớt lên, còn nhảy tanh tách, cô bé nhét từng miếng vào miệng, ăn rất vui vẻ.
 
 Diệp Cửu Cửu ăn một ít rồi buông đũa, nhìn Tiểu Ngư đang ăn cá một bên, thỉnh thoảng lại giúp cô bé lau khóe miệng, đơn giản là coi cô bé như con gái mình nuôi.
 
 Cha mẹ nhân ngư nhìn Cửu Khanh đại nhân rất thân thiết với con gái mình, trong lòng rất lo lắng, sao có thể để đại nhân chăm sóc Tiểu Thư chứ?
 
 Diệp Cửu Cửu vui vẻ: "Không sao."
 
 Cha nhân ngư: "... Làm phiền đại nhân rồi."
 
 "Không sao." Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé ăn rất ngon, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt của cô bé: "Cô bé không khiến người ta phải lo lắng chút nào."
 
 Ngoài việc hơi tham ăn một chút.
 
 Chỉ lo cô bé ăn nhiều đường sẽ trở thành đứa trẻ đầu tiên trong tộc nhân ngư bị sâu răng.
 
 "Đại nhân, cô gặp cô bé thế nào vậy?" Mẹ nhân ngư thấy Diệp Cửu Cửu dễ nói chuyện nên hỏi luôn câu hỏi mà bà đã muốn hỏi từ lâu.
 
 Diệp Cửu Cửu nói với bà: "Cô bé xuất hiện trong tủ lạnh nhà cháu."
 
 Mẹ nhân ngư không hiểu lắm: "Tủ lạnh?"
 
 "Là cái hộp để đồ ăn, bỏ đồ ăn đồ uống vào đó thì sẽ không bị hỏng." Tiểu Ngư nhỏ giọng nói với mẹ nhân ngư: "Nhỏ lắm, con bị nước hút vào đó, mát mẻ dễ chịu như dưới nước nhưng tối đen."
 
 "Thì ra là vậy." Mẹ nhân ngư thương xót nhìn đứa con gái bị nhốt ở nơi tối tăm: "Có sợ không?"
 
 Tiểu Ngư cười tươi lắc đầu nói không sợ: "Cửu Cửu bảo vệ con, còn làm đồ ăn cho con, con không muốn về nữa."
 
 Mẹ nhân ngư ngẩn người: 'Không muốn về nữa?"
 
 "Vâng, ở đó có nhiều đồ chơi lắm." Tiểu Ngư hào hứng đếm đồ chơi đồ ăn trên đầu ngón tay: "Con muốn mang về cho mọi người nhưng anh trai bảo không mang được."
 
 Mẹ nhân ngư nghe con gái vui vẻ kể chuyện ở đó, biết con gái không phải chịu khổ, ngược lại còn sống rất vui vẻ, trong lòng không khỏi buồn man mác: "Vậy có nhớ mẹ không?”
 
 Tiểu Ngư ngẩn người vài giây, chớp mắt nói dối: "... Có ạ."
 
 Mẹ nhân ngư nhìn ra sự khó xử của con gái, trong lòng khẽ thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận