Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 731:

Chương 731:Chương 731:
 
 Chúng vừa nhảy vừa chen Tiểu Ngư, sau vài lần liên tiếp thì trực tiếp chen Tiểu Ngư ngã xuống, ngã nhào vào đống bóng biển.
 
 "Tiểu Ngư cậu đừng sọ." Lạc Lạc vội vàng năm lấy quần Tiểu Ngư: "Tớ bắt được cậu rồi!"
 
 Tiểu Ngư vội vàng kéo lại chiếc quần bị kéo mạnh xuống: "Cậu đừng có kéo, quần tớ sắp tụt rồi..."
 
 "Không sao, tớ kéo cậu." Lạc Lạc vẫn dùng sức kéo quần Tiểu Ngư, thấy sắp tụt xuống rồi, Diệp Cửu Cửu vội vàng chạy đến ngăn Lạc Lạc lại, sau đó bế Tiểu Ngư ra khỏi đống bóng biển: "Không bị ngã chứ?"
 
 "Không có." Tiểu Ngư tức giận trừng mắt nhìn Lạc Lạc: "Cậu kéo quần tớ, lưu manhi"
 
 Lạc Lạc kêu oan: "Tớ không có."
 
 "Tớ muốn cứu Tiểu Ngư"
 
 Diệp Cửu Cửu hiểu rồi, Lạc Lạc chỉ là tốt bụng làm việc xấu.
 
 "Cậu có, đồ xấu xa, tớ sẽ bảo anh tớ ném cậu cho cá mập ăn!" Tiểu Ngư tức giận nắm tay Diệp Cửu Cửu: "Chúng ta đi, không ở đây nữa."
 
 "Được, vậy chúng ta về trước." Diệp Cửu Cửu nói lời xin lỗi với cô hiệu trưởng, sau đó xoa đầu Lạc Lạc rồi đưa Tiểu Ngư về nhà.
 
 Về đến nhà, Tiểu Ngư vẫn còn rất tức giận, tức giận nói lời tàn nhẫn: "Giá mà anh trai ở đây thì tốt, anh ấy có thể bắt Lạc Lạc đi cho cá mập ăn!"
 
 "Anh trai phải bận làm, không thể ở đây được, hơn nữa ở đây cũng không thể ném cho cá mập ăn." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Lạc Lạc cũng không cố ý, cậu bé nói là muốn cứu em."
 
 "Cứu em cũng không được kéo quần em." Tiểu Ngư tức giận kéo quần bò của mình: "May mà em kéo lại, nếu không thì bị nhìn hết mất."
 
 "Ừm, phản ứng của em rất kịp thời." Diệp Cửu Cửu cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Đừng giận nữa, lát nữa chị sẽ nói với mẹ Lạc Lạc, bảo mẹ đánh mông cậu bé, thế nào?"
 
 Tiểu Ngư gật đầu: "Đánh mạnh một chút."
 
 "Được, chị sẽ dặn dò." Diệp Cửu Cửu nhìn thời gian, đã gần trưa rồi, có thể làm chút đồ ăn ngon để chuyển hướng sự chú ý của cô bé: "Đói chưa? Muốn ăn gì chị làm cho."
 
 Tiểu Ngư lập tức bị chuyển hướng sự chú ý, cô bé chớp chớp mắt suy nghĩ: "Em muốn ăn bánh bạch tuộc."
 
 "Được, chị sẽ bắt một con bạch tuộc ra cho em." Diệp Cửu Cửu đưa Tiểu Ngư đến bên bể nước, cô nhẹ nhàng khuấy động nước biển trong bể: "Bạch tuộc to mau đến đây nào, chị muốn làm bánh bạch tuộc cho Tiểu Ngư.”
 
 Tiểu Ngư ngồi xổm bên cạnh: "Phải to nhé!"
 
 "Đúng vậy, phải to." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời, xoáy nước dưới đáy nước trở nên lớn hơn, tiếp theo một chiếc chân bạch tuộc rất thô lộ ra, đập mạnh vào thành bể, dọa Tiểu Ngư ngã ngửa ra sau, ngồi bệt xuống đất.
 
 Diệp Cửu Cửu thầm nghĩ sao lại to thế, ngay sau đó thấy chân của bạch tuộc lớn dựng đứng lên chào họ: "Đại nhân, tôi đến rồi!"
 
 Con này đủ lớn rồi.
 
 Nhưng lại không thể ăn.
 
 Tiểu Ngư muốn vươn tay ra túm lấy chân bạch tuộc cắn một miếng, trong nháy mắt thất vọng cụp mắt xuống, sao lại là anh ta chứ?
 
 Diệp Cửu Cửu cũng không ngờ mình lại vớt phải người quen, thế là món bạch tuộc viên mà Tiểu Ngư mong đợi không còn nữa.
 
 Bạch tuộc lớn vốn mong đợi được chào đón nồng nhiệt, phát hiện hai người lạnh nhạt khác thường: “Đại nhân, ngài không nhận ra tôi sao?"
 
 "Nhận ra." Diệp Cửu Cửu chỉ là không ngờ hắn lại xuất hiện.
 
 "He he." Bạch tuộc lớn cười, lại cong cái chân bạch tuộc thô to chọc vào mu bàn chân của Tiểu Ngư: "Tiểu điện hạ, sao người lại ngồi dưới đất? Mau đứng lên kẻo bị lạnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận