Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 511:

Chương 511:Chương 511:
 
 Dọn dẹp sạch sẽ, Diệp Cửu Cửu kiểm tra số hải sản còn lại, còn một ít cá tằm và súp, ngoài ra còn một số tôm, cua và một só loại rau: "Chúng ta nấu lẩu cá nhé?"
 
 Lăng Dư nhìn cô lại trở về với thái độ thường ngày đối với mình, cong môi: "Được."
 
 "Vậy anh vào phòng lấy cái nồi chúng ta nấu lẩu lần trước ra, em rửa rau." Diệp Cửu Cửu lấy số đậu phụ, măng, súp lơ xanh, rau bina, nám kim châm còn lại ra, rửa sạch rồi cho vào đĩa.
 
 Rửa sạch số tôm và cua còn lại, cho vào đĩa, ngoài ra còn cắt thịt cá tầm còn lại thành từng lát mỏng, xếp vào đĩa, từng lớp chồng lên nhau như dãy núi tuyết trải dài, trắng muốt trong suót.
 
 Tiểu Ngư từ sân sau đi ra, nhìn thấy một bàn đồ ăn ngon, kinh ngạc trợn tròn mắt: "Cửu Cửu, chúng ta ăn tết sao?"
 
 Diệp Cửu Cửu bày bát đũa: "Em còn biết ăn tết sao?"
 
 Tiểu Ngư ừ một tiếng: "Biết ạ! Em thấy họ làm nhiều đồ ăn ngon rồi nói là ăn tết."
 
 Diệp Cửu Cửu lộ ra vẻ mặt "bắt được rồi": "Em lại xem máy tính bảng rồi? Một ngày không được xem quá một tiếng đâu."
 
 "Ái chà." Tiểu Ngư che miệng, sao lại bị phát hiện nữa rồi?
 
 "Ngóc nghéch." Diệp Cửu Cửu gắp cho Tiểu Ngư vài lát cá tằm đã luộc chín: "Vừa nãy không phải kêu đói sao? Ăn nhanh đi."
 
 "He he-" Tiểu Ngư không nói nhảm nữa, cầm thìa nhỏ của mình múc một miếng cá tằm lăn vào nước chấm, sau đó cúi đầu áp vào mép bát, trực tiếp xúc thịt cá vào miệng.
 
 Cá tằm không có xương, vị tươi ngon, dù ăn sóng hay nấu chín đều rất hợp khẩu vị của Tiểu Ngư, cô bé ăn liên tục từng miếng một, miệng há to há nhỏ, má phòng lên.
 
 Diệp Cửu Cửu mỉm cười nhìn cô bé ăn rất ngon, lại quay sang nhìn Lăng Dư đang ăn sashimi, biểu cảm của hai anh em đều rất đáng yêu.
 
 Lăng Dư ngẳng đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
 
 "Không..." Diệp Cửu Cửu vô thức muốn phủ nhận nhưng nghĩ lại thì bây giờ không phải ngày xưa nữa, vì vậy cô đáp lại ánh mắt của anh: "Rất đáng yêu."
 
 Lăng Dư biết ý nghĩa của từ đáng yêu, anh không muốn được gọi như vậy: "Không phải đáng yêu."
 
 "Là đáng yêu." Diệp Cửu Cửu khăng khăng, cô tháy anh đáng yêu đã lâu rồi.
 
 Lăng Dư bắt lực ừ một tiếng, trong giọng nói có chút nuông chiều.
 
 Tiểu Ngư ăn cơm rất nhanh nghỉ ngờ nhìn Diệp Cửu Cửu, lại nhìn anh trai, Cửu ©Ô Đ€ SƠ SƠ hạt cơm tren khoe miệng, thạt Sự khOng hI€U nÓI, cÓ Đ€ Van tI€Đ tục ăn cơm thôi!
 
 Ăn lẩu rất dễ no, đến cuối cùng Diệp Cửu Cửu và Tiểu Ngư đều nằm vật ra ghé, Tiểu Ngư chống cái bụng nhỏ tròn như quả dưa hấu: "Qe-"
 
 Ăn thì sướng, ăn xong thì phiền, Tiểu Ngư sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, buồn rầu vô cùng: "Làm sao bây giờ? Em lại sắp béo phì rồi."
 
 Diệp Cửu Cửu bật cười nói không sao: "Mũm mĩm mới dễ thương."
 
 "Không được, phải gầy, béo quá sẽ bị kẹt trên đường vẻ." Tiểu Ngư càng nghĩ càng sợ, nhanh chóng trượt khỏi ghé, chạy về sân sau chơi xe trượt ván, cô bé phải gầy mới được!
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn bóng lưng của Tiểu Ngư: "Có ý chí lắm."
 
 Lăng Dư nói một câu: "Tộc bọn anh đều như vậy."
 
 Diệp Cửu Cửu nhát thời chưa hiểu ra: "Hả?2"
 
 Lăng Dư nhìn cô chằm chằm: "Chỉ cần đã quyết định, sẽ kiên trì đến cùng."
 
 Diệp Cửu Cửu nghe lời hứa của anh, tim lại đập thình thịch, má cũng ửng hỏng, lần này cô không né tránh, mà cười đáp một tiếng, cô nhớ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận