Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 604:

Chương 604:Chương 604:
 
 "Chủ quán không cần khiêm tốn, chúng tôi đều biết." Người con trai cười ha ha nói với Diệp Cửu Cửu: "Những người khác thấy mẹ tôi khỏe hơn nhiều thì đều hỏi tôi ăn ở đâu, tôi nói là ở đây."
 
 "Hai ngày nay chắc có khá nhiều người đến nhỉ." Người con trai nhỏ giọng hỏi Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, tôi giới thiệu cho cô nhiều khách như vậy, có thể giảm giá không?"
 
 ".. Không được." Diệp Cửu Cửu thậm chí còn không mở ché độ đặt trước, càng không nói đến việc giảm giá theo kiểu giới thiệu này: "Các anh muốn gọi món không?"
 
 Một người con trai khác của bà lão nhận ra Diệp Cửu Cửu không thích nói nhiều về máy ván đề này, vội vàng ngắt lời anh trai: "Gọi món, chúng tôi muốn rong biển chua ngọt, mực nang xào chua ngọt kiểu Thái, canh cá lá cà chua, cá hổ hấp rau củ sấy khô, cá mập tre đốm trắng nướng sốt đậu đen, cá mập nướng gừng, cá cháy hấp, cảm ơn."
 
 Diệp Cửu Cửu cầm thực đơn đi đến chỗ người phụ nữ đeo kính râm bên cạnh để gọi món, vừa rồi người phụ nữ này đã lấy một vạn mua chỗ xếp hàng của những người khác: "Cô muốn ăn gì?"
 
 Người phụ nữ nhẹ nhàng mím đôi môi đỏ hồng: "Tôi muốn bánh bao nhân súp gạch cua, sashimi tôm sakura, chân cua hoàng đế nướng phô mai và sashimi cá ngừ vây xanh."
 
 Diệp Cửu Cửu nhắc nhở: "Cô đi một mình sao? Một mình ăn nhiều như vậy không hết đâu."
 
 Người phụ nữ tháo kính râm nhìn Diệp Cửu Cửu, cô ta chớp đôi mắt sắc sảo: "Các cô còn nhắc nhở khách gọi món sao?"
 
 Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Ăn không hét sẽ rất lãng phí."
 
 Người phụ nữ hơi mím môi, không biết là hài lòng hay không hài lòng, dù sao cuối cùng cô ta cũng nói: "Càng cua nướng phô mai nhiều calo quá, bỏ món này đi, như vậy được chưa?"
 
 "Được." Diệp Cửu Cửu gọi xong món rồi đi vào bép.
 
 Đợi cô đi rồi, con trai bà lão bíu môi: "Giới thiệu khách cho cô ta mà cô ta còn không vui?"
 
 "Anh thấy cô ấy giống người thiếu khách không?" Một người con trai khác dừng lại một chút: "Cô áy ngắt lời anh là không muốn anh tiếp tục nói chuyện hải sản có thể điều hòa cơ thể đúng không, anh có đẻ ý những vị khách khác khi vào đây chỉ nói riêng với nhau, hầu như không ai nói trước mặt chủ quán."
 
 Vợ hắn: "Tại sao không được nói?"
 
 "Sợ phiền phức." Một người con trai khác nhìn người mẹ già tinh thần minh mẫn ai mà ngờ được người me đã ở diai đoan thứ bảy của bênh Alzheimer lai dần hoi phục V€ gIaIi doạn một cTI trong Vong một tuam.
 
 Mặc dù mẹ hắn vẫn hay quên đồ nhưng triệu chứng đã nhẹ hơn trước rất nhiều: "Anh cả, anh thực sự nên kiềm chế một chút, anh xem anh tuyên truyền như vậy, hôm qua chúng ta còn không ăn được."
 
 "Anh đã quên mắt chuyện này." Người con trai cả sau khi nhận ra sai lầm của mình thì đã muộn, còn khiến chủ quán không vui: "Cô ta sẽ không chặn chúng ta chứ?"
 
 "Chắc là không đâu." Người con trai út nhìn ra ngoài thấy vẫn còn khá nhiều khách đang xếp hàng chờ: "Nhưng sau này sẽ khó ăn được."
 
 Bàn sau, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo vừa uống trà vừa nghe cuộc trò chuyện của họ, trong lòng lại có thêm một số ý tưởng.
 
 Diệp Cửu Cửu không quan tâm đến máy người bên ngoài, tiếp tục nấu ăn, náu xong thì bảo Lăng Dư mang ra, sau đó tiếp tục nấu ăn cho những vị khách mới vào.
 
 Ông Chương kẹp một miếng cá cháy trắng như tuyết vào miệng, một mùi vị tươi ngon xông thẳng lên não, ông ấy ném thử một cách cản thận, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ thỏa mãn: "Con cá này tươi quá, vảy nhỏ bên ngoài tan chảy một nửa, ăn vào cũng tan chảy trong miệng, tươi ngon vô cùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận