Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 688:

Chương 688:Chương 688:
 
 Diệp Cửu Cửu đi đến xem kỹ, phát hiện đó là nấm mỡ gà, cô phấn khích vẫy tay gọi Lăng Dư: "Nhanh đến đây, ở đây có rất nhiều nấm mỡ gà”
 
 Tiểu Ngư ngậm kẹo sô cô la trong miệng hỏi: 'Ăn được không?"
 
 "Ăn được, đây là một loại nấm rất ngon." Diệp Cửu Cửu bảo Lăng Dư lấy cái giỏ làm bằng dây leo: "Nhanh lấy giỏ đến đựng nấm."
 
 Bạch tuộc liếc nhìn nấm: "Đại nhân, những thứ này đều không ăn được, trước đây đã có người ăn rồi bị trúng độc chết."
 
 "Ăn loại nấm màu gì?" Diệp Cửu Cửu biết rất nhiều loại nấm ăn vào sẽ bị trúng độc, nhưng nấm mỡ gà thì không có độc: "Loại này có thể ăn được."
 
 Bạch tuộc cũng không rõ, dù sao thì họ không ăn nấm, thậm chí không ăn bất cứ thứ gì ngoài hải sản.
 
 Lăng Dư trước đây cũng vậy, nhưng sau khi đến thế giới của Cửu Cửu thì biết rằng cái gì cũng có thể ăn, hơn nữa rau cũng không tệ, anh đặt cái giỏ bằng dây leo sang một bên: "Hái hết không?"
 
 "Đúng vậy, hái được bao nhiêu thì hái, dù sao những thứ này sẽ tiếp tục mọc lên." Diệp Cửu Cửu cúi xuống nhổ hết những cây nấm mỡ gà đã nở ô, nhẹ nhàng giũ sạch bào tử trên đó rồi mới cho vào giỏ.
 
 "Cửu Cửu, em cũng giúp chị." Tiểu Ngư ngồi xổm xuống giúp, nhặt rất vui vẻ.
 
 Sau khi nhặt xong bụi này, họ lại đến những nơi khác nhặt, nhặt rất nhiều rất nhiều, một lúc sau đã nhặt đầy một cái giỏ bằng dây leo có thể đựng được tôm dài một mét.
 
 Tiểu Ngư nhìn cái giỏ đã chất đầy ắp: "Đã đầy rồi à, em còn chưa nhặt đủ."
 
 "Nếu có thêm vài cái giỏ nữa thì tốt rồi." Diệp Cửu Cửu cũng nghiện nhặt nấm, cô nhìn bạch tuộc: "Hay là anh mang cái giỏ này về trước đi? Sau đó mang thêm một số giỏ nữa đến." "Vâng, đại nhân." Bạch tuộc có thể nói gì, chỉ có thể nghe theo, hắn biến ra hai chân, ôm lấy cái giỏ, nhanh chóng chạy vê.
 
 Diệp Cửu Cửu và những người khác tiếp tục đi về phía trước, bên trong khắp nơi đều là nấm mỡ gà, nấm mỡ vàng, nấm mỡ trắng, v. v.,, ngoài ra còn có rất nhiều nấm gan bò, nấm đầu xanh, v. v. nhưng cô chưa nắm được bí quyết làm nấm gan bò, đợi về nhà luyện tập rồi thử lại sau.
 
 "Chúng ta chỉ nhặt loại này thôi, là loại tôi xác nhận không có độc." Diệp Cửu Cửu dặn dò mọi người, sau đó mọi người tản ra đi nhặt, một lúc sau lại nhặt được một đống lớn, trong lúc nhặt, cô đột nhiên lại nhìn thấy trên mặt đất phía trước có rất nhiều quả óc chó nhỏ rụng xuống.
 
 "Ở đây có óc chó này." Diệp Cửu Cửu cúi xuống nhặt một vài quả óc chó có vỏ còn tươi, sau đó nhặt đá đập vỡ, lấy nhân óc chó bên trong, nhân óc chó tươi thơm, ngửi rất dễ chịu.
 
 Cô xé lớp vỏ bên ngoài, lấy một miếng cho vào miệng, ăn giòn tan, không có nhiêu nước, cũng không có mùi thơm của óc chó phơi khô nhưng cũng tạm được.
 
 "Cửu Cửu-' Tiểu Ngư há miệng chờ.
 
 "Cho em này." Diệp Cửu Cửu đút cho cô bé một miếng, cũng đút cho Lăng Dư một miếng: "Phơi khô rồi ăn có mùi thơm của dầu, còn có thể thêm gia vị để xào, xào thành vị ngũ vị hương hoặc các vị khác."
 
 "Chúng ta nhặt một ít về đi." Diệp Cửu Cửu thấy trên mặt đất rụng rất nhiều, có lẽ người ở đây cũng chưa từng ăn.
 
 Lăng Dư gật đầu, lại giúp cô nhặt quả óc chó.
 
 Họ nhặt một lúc, Tiểu Ngư lại không biết từ đâu nhặt được những hạt dẻ cười màu nâu đã bóc vỏ: "Cửu Cửu, cái này ăn được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận