Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 555:

Chương 555:Chương 555:
 
 Vừa nhắm mắt lại, trong bếp lại truyền đến tiếng gù gù gù, rốt cuộc là cái gì vậy? Diệp Cửu Cửu lại mở đôi mắt buồn ngủ, ngáp dài đi ra ngoài.
 
 Cô chưa tỉnh ngủ, ngáp liên tục, mơ mơ màng màng đi vào bếp, cộng thêm xung quanh tối đen như mực, không nhìn rõ đường phía trước, vì vậy đi được một lúc thì cô đâm vào tường, vừa định đâm vào thì đột nhiên một bàn tay chặn trước trán cô.
 
 "Cần thận." Giọng nói của Lăng Dư truyền đến từ phía sau cô.
 
 Diệp Cửu Cửu đột nhiên tỉnh táo hơn một chút, lúc này cô mới đẻ ý Lăng Dư không biết từ lúc nào đã đi đến sau lưng cô, cô quay đầu nhìn Lăng Dư: "Sao anh lại dậy rồi?"
 
 Lăng Dư đỡ trán cô lùi lại một chút: "Nghe thấy tiếng động."
 
 "Không đập vào chứ."
 
 "Không." Diệp Cửu Cửu lắc đầu: "Không nghĩ đến việc bật đèn, tưởng đi vài bước là thích ứng với ánh sáng bên ngoài rồi, không ngờ lại suýt đâm vào, sao anh nhìn rõ thế?"
 
 Lăng Dư nhẹ giọng nói: "Tộc của anh quen với bóng tối."
 
 "Thảo nào trước đây anh dậy vào ban đêm không cần bật đèn." Diệp Cửu Cửu đột nhiên phát hiện ra một chuyện: "Vậy bình thường em bật đèn, các anh có thấy chói mắt không?"
 
 Lăng Dư không tháy vậy: "Đều quen rồi."
 
 "Vậy thì tết." Xung quanh hơi tối, Diệp Cửu Cửu quay người nhìn về phía bếp thỉnh thoảng phát ra tiếng gù gù, trong lòng hơi hoảng, cô nắm lấy cánh tay Lăng Dư: "Không biết là cái gì kêu nữa."
 
 Lăng Dư cúi mắt nhìn bàn tay nắm chặt cánh tay mình, cong môi: "Là cá kêu."
 
 "Còn có tiếng nước, hải sản chắc đang bị hút vào."
 
 Diệp Cửu Cửu cũng nghe tháy, tiếng nước rõ ràng hơn nhiều so với trước đây, trước đây giống như dòng nước nhỏ, bây giờ thì giống như nước chảy ra từ vòi nước: "Anh có muốn nhân cơ hội này trở về không?"
 
 Lăng Dư im lặng hai giây: "Sau đó bị kẹt nửa đầu ở đó sao?"
 
 Diệp Cửu Cửu nghĩ đến cảnh tượng này thì không nhịn được cười khúc khích.
 
 Lăng Dư: "... Buồn cười sao?"
 
 Diệp Cửu Cửu cố nhịn cười, vai không ngừng run rẩy: "... Cũng được."
 
 Lăng Dư tháy vậy, tốt bụng nhắc nhở: "Nhịn khó chịu thì đừng nhịn nữa."
 
 "Phụt." Diệp Cửu Cửu không nhịn được nữa, trực tiếp cười thành tiếng, càng cười càng không nhịn được, liền trực tiếp dựa vào cánh tay Lăng Dư mà cười tiếp, thực sự quá buồn cười. Lang Lư củi đau, vữa Vạn nhịn thay định đau Cua CÔ Va ChI€C CÓ trang nón hơi lộ ra khi cô cúi đầu, anh lặng lẽ dời tằm mắt nhìn về phía cánh cửa bếp đóng chặt, khóe miệng hơi cong lên, có thẻ tháy tâm trạng rất tót.
 
 Theo tiếng tủ lạnh bị đập mở, tiếng nước biển chảy bên trong ngừng lại, Diệp Cửu Cửu mới ngừng cười, cô lại thẳng lưng, vuốt tóc: "Hình như đã két thúc rồi?"
 
 Lăng Dư nhìn cô buông tay mình ra, đáy mắt thoáng hiện lên một tia thát vọng nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh tự nhiên: "Kết thúc rỏi."
 
 "Chúng ta vào xem có gì nào." Diệp Cửu Cửu nghe thấy bên trong có rất nhiều tiếng gù gù và tiếng cá biển vùng vẫy, vì vậy cô không kịp chờ đợi đẩy Lăng Dư vào trong.
 
 Lăng Dư cong môi, một tay nắm tay cô, một tay đẩy cửa ra, đồng thời bật đèn.
 
 Ánh đèn vàng mờ nhạt lập tức chiếu sáng căn bếp, cũng chiếu sáng hai người đang nắm tay, Diệp Cửu Cửu không thấy ngượng ngùng, vì cô đang nhìn chằm chằm vào một thùng đầy cá.
 
 Những con cá trong thùng có lẽ mới đến nơi xa lạ, còn chưa thích ứng được, thỉnh thoảng lại động đậy, bụng phát ra tiếng gù gù.
 
 Diệp Cửu Cửu tiến lại gần nhìn, phát hiện những con cá phát ra tiếng gù gù này có thân hình thon dài, kích thước hơi giống cá lóc, cô mượn ánh sáng nhìn kỹ, phát hiện lưng của những con cá này đều có màu vàng kim, nhìn rất giống cá hồng dạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận