Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 635:

Chương 635:Chương 635:
 
 "Hiểu thì đã không xảy ra chuyện này rồi." Chu Chu lại hỏi: "Chủ quán bây giờ không sao chứ?”
 
 Mẹ của Lạc Lạc không nói rõ được: "Chủ quán bảo chúng tôi đi trước, tôi vội đưa khách nên chỉ giúp báo cảnh sát."
 
 "Tôi không sao." Diệp Cửu Cửu chụp một bức ảnh cánh cửa lớn bị vỡ và vết thương: "Chỉ là có thể trong thời gian tới không thể nấu ăn cho mọi người được."
 
 Cao Viễn: "Chết tiệt, lũ rùa đen đó lại làm chủ quán bị thương ở bàn tay quý giá như vậy, không biết tay của đầu bếp không thể bị thương sao?"
 
 Chu Chu: "... Tôi nghi ngờ anh muốn chọc tức chủ quán."
 
 "Chủ quán, đã đi khám bác sĩ chưa?"
 
 "Chủ quán, cảnh sát đã bắt họ đi chưa?"
 
 "Chủ quán, cần luật sư không? Tôi có thể giúp."
 
 Nhìn thấy sự quan tâm của mọi người, Diệp Cửu Cửu cảm thấy ấm áp trong lòng: "Cảm ơn mọi người quan tâm, cảnh sát đã đến rồi, bây giờ đã đưa người đi. Sau khi điều tra rõ ràng, nếu cần sẽ nhờ mọi người giúp đỡ."
 
 "Tay đã được xử lý rồi, chỉ là cần tạm dừng kinh doanh để dưỡng thương, thời gian cụ thể mở cửa lại sẽ thông báo sau."
 
 Mẹ của Lạc Lạc: "Chủ quán cứ từ từ dưỡng thương, đừng để lại di chứng."
 
 Chu Chu cũng phụ họa vài câu: "Đúng vậy, tay rất quan trọng, đừng để lại sẹo, tôi có một loại kem trị sẹo rất hiệu quả, ngày mai tôi tặng chủ quán nhé?”
 
 "Không cần đâu, tôi cũng có, thật siwk cảm ơn mọi người." Diệp Cửu Cửu nhìn bàn tay đã được Lăng Dư băng bó, cô đã có loại thuốc trị sẹo tốt nhất rồi.
 
 Cô không tiếp tục trò chuyện trong nhóm nữa, mà quay sang nói với Lưu nãi nãi: "Những người đập vỡ cửa kính của cháu đã bị bắt rồi." "Bị bắt rồi à." Lưu nãi nãi mắng một câu đáng đời, bà nhìn cánh cửa kính bị gió lùa: "Cánh cửa này hỏng rồi thì phải làm sao? Tối nay phải trải chiếu ngủ ở đây canh giữ sao?"
 
 "Đã bảo người chuyển cửa đến ngay trong đêm rồi." Nhà có quá nhiều bí mật, Diệp Cửu Cửu không dám mở cửa lớn cho người tùy tiện vào.
 
 "Vậy thì tốt." Lưu nãi nãi nhìn thấy trên bàn nhà hàng vẫn còn rất nhiều bát đũa, lại nhìn tay của Diệp Cửu Cửu, vì vậy giúp dọn dẹp.
 
 Diệp Cửu Cửu vội vàng nói không cần: "Lưu nãi nãi, chúng cháu tự làm.”
 
 "Tay cháu như vậy rồi thì đừng động đậy." Lưu nãi nãi không quan tâm đến sự ngăn cản của Diệp Cửu Cửu, xắn tay áo lên giúp, đừng nhìn bà đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn.
 
 Chỉ còn bát đũa của hai bàn khách chưa dọn, Lưu nãi nãi nhanh chóng dọn xong, dọn xong rồi lại vào bếp giúp rửa bát.
 
 Diệp Cửu Cửu rất bất lực: "Lưu nãi nãi, cháu chỉ bị thương thôi, không phải tàn phế rồi, hơn nữa Lăng Dư còn ở đây, anh ấy có thể giúp."
 
 "Chỉ có ba mươi mấy cái bát, rửa sạch ngay thôi mà." Hơn nữa Lưu nãi nãi cũng không nhìn kỹ Lăng Dư, một chàng trai đẹp trai như vậy căn bản không giống người biết rửa bát: "Nhìn cậu ta thế này thì không giống người biết làm việc nhà, đến lúc đó rửa xong nhớp nháp thì lại phải rửa lại."
 
 Diệp Cửu Cửu nhớ lại lần trước anh chọc mình rồi rửa bát, cô mỉm cười nói: "Lưu nãi nãi đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, anh ấy rửa sạch lắm."
 
 Lưu nãi nãi ngẩn ra: "Rửa rồi sao?"
 
 Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Rửa rồi."
 
 "Vậy thì tốt, có thể nhờ vả." Lưu nãi nãi càng nhìn Lăng Dư càng thấy hài lòng, đúng là một chàng trai tốt.
 
 Rửa xong, Lưu nãi nãi vê xem phim truyền hình, trước khi đi còn không quên dặn dò Lăng Dư chăm sóc Diệp Cửu Cửu thật tốt, chẳng hạn như vết thương không được dính nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận