Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 268:

Chương 268:Chương 268:
 
 Hôm nay cô ấy dẫn theo máy người bạn, họ ít nhiều cũng có một só ván đề về da, chẳng hạn như đầu mọc mụn, da vàng sạm, nổi gân máu đỏ, v. v.
 
 Những người bạn chưa ăn bao giờ, họ hoài nghỉ: "Như Ngọc, thực sự có thể cải thiện làn da sao?"
 
 "Mình còn có thể lừa các cậu sao? Các cậu biết vấn đề ở má của mình trước đây mà, chỉ mới hai ba ngày thôi, da đã không còn đỏ và ngứa nữa ròi." Bà bầu tên Như Ngọc chỉ vào Chu San đang ngôi ở góc: "Cô ấy và mình là bệnh nhân của một bác sĩ sản khoa, hôm trước cô ấy đột nhiên đau bụng suýt thì sảy thai, tình cờ ăn phải bát canh mà chủ quán tặng thì không sao nữa."
 
 "Còn có cả anh chàng béo kia nữa, hình như mặt đầy mụn, nghe nói là loại mụn chỉ chít nhưng bây giờ nhìn thì không còn một nót nào." Như Ngọc nhỏ giọng nói với bạn bè: "Các cậu cứ thử xem, nếu không được thì thôi, coi như chúng ta lâu rồi không gặp, tụ tập ăn một bữa.”
 
 Những người bạn gật đầu, chỉ có điều bữa tụ tập này hơi đắt một chút.
 
 Ngoài ra, bà lão lại dẫn theo cô con gái bị bệnh thận và đứa cháu ngoại đến, hôm nay bà nghỉ, buỏi sáng đưa con gái đi bệnh viện điều trị, bây giờ bận rộn xong về nhà vừa đi ngang qua nên có tình vào ăn cơm.
 
 Tiểu Trân thấy rất đắt nhưng không thẻ cưỡng lại mẹ, chỉ có thể để mẹ gọi ít thôi, chỉ gọi một món rau trộn.
 
 "Không sao, sáng nay bán chai lọ, giấy vụn được một trăm đồng, chúng ta có thể gọi một phân." Bà lão nhìn vào thực đơn hôm nay, thấy không có món trứng hấp giá rẻ nữa, sau khi do dự bà gọi món salad rong nho và ốc biển xào dầu, sau khi nghe người khác nói canh xương cá nấm tùng nhung rất bổ dưỡng, có tác dụng tăng cường hệ miễn dịch, chống lão hóa, dưỡng nhan, chống ung thư, v. v. thì lập tức gọi một phần.
 
 "Mẹ, đừng gọi canh nữa." Hôm nay Tiểu Trân mới nhận được tiền công làm đồ thủ công hơn một nghìn đồng, một phần canh này đã hơn một nghìn đồng, nhà cô không trả nỏi.
 
 "Hiếm khi gặp, chúng ta gọi một phần, mẹ sống hơn sáu mươi năm rồi cũng chưa ăn nám tùng nhung bao giờ, chúng ta thử xem." Bà lão vẫn kiên quyết gọi một phần canh.
 
 Diệp Cửu Cửu biết bà lão lại dẫn con gái đến, cô âm thầm cho thêm một chút Vào các món ăn mà họ gọi.
 
 Sau khi làm xong các món ăn cho bảy bàn khách sau, cả người Diệp Cửu Cửu như vừa được vớt ra khỏi nước, cô cúi người đứng bên bỏn rửa, cúi đầu rửa mặt bằng nước lạnh.
 
 Sau khi rửa xong, cô vịn vào bồn rửa đứng thẳng, Tiểu Ngư từ bên cạnh rút khăn giấy đưa cho cô: "Cửu Cửu, lau đi." LIỆp Cưu Cưu nhạn lay khan glay. Cam ơn...
 
 Tiểu Ngư lại chạy đi lấy hai cây kem, đưa một cây cho cô: "Cửu Cửu, ăn cái này."
 
 Diệp Cửu Cửu nhận lấy kem, ngồi phịch xuống ghé dài dưới bóng cây trước cửa bếp, dựa vào bức tường gạch xanh ngói xanh ăn kem vị đậu xanh: "Tiểu Ngư, chị mệt quá."
 
 Kẻ từ khi khai trương đến nay, Diệp Cửu Cửu chưa bao giờ tiếp mười bàn khách, hôm nay đột nhiên có nhiều người đến như vậy khiến cô có chút trở tay không kịp.
 
 "Em xoa vai cho chị." Tiểu Ngư nói rồi chạy ra sau Diệp Cửu Cửu, vừa liếm kem vừa xoa bóp cho Diệp Cửu Cửu: "Quản áo của Cửu Cửu ướt hết rồi."
 
 "Nóng quá." Diệp Cửu Cửu đứng bên bếp suốt, cả người như sắp bị nướng chín.
 
 Tiểu Ngư ôm lấy Diệp Cửu Cửu: "Không làm nữa."
 
 Diệp Cửu Cửu cắn một miếng kem lớn, vị đậu xanh mát lạnh theo cổ họng chảy xuống, lập tức mát mẻ hơn nhiều: "Ừ, không làm nữa, hôm nay không làm nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận