Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 510:

Chương 510:Chương 510:
 
 Nhưng nghĩ lại.
 
 Thôi vậy.
 
 Cô đã có gắng hai lần rồi.
 
 Chuyện gì cũng không nên quá ba lằn.
 
 Vẫn là đừng tự chuốc láy phiền phức.
 
 Diệp Cửu Cửu quay người, định đi dọn dẹp bàn ăn nhưng vừa quay người đã bị nắm lấy cỏ tay, cô quay đầu nhìn Lăng Dư: "Làm gï2"
 
 Lăng Dư tháo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt mỹ lệ, anh nhẹ nhàng mím môi, như đã hạ quyết tâm: "Có thẻ cho tôi một cơ hội nữa không?"
 
 Diệp Cửu Cửu ngạc nhiên nhìn anh: "Cái gì?"
 
 Lăng Dư lặp lại một lần nữa: "Là người thân thiết có thể quản chuyện kết bạn của em."
 
 Diệp Cửu Cửu hít một hơi: "Anh biết ý nghĩa của việc này không?"
 
 Lăng Dư gật đầu: "Biết."
 
 Diệp Cửu Cửu biết nỗi lo lắng của Lăng Dư: "Vậy mà anh còn nói?"
 
 "Không kiềm ché được." Lăng Dư tưởng rằng chỉ cần mình cắt đứt nguồn cơn kiềm chế lại là được, nhưng phát hiện ra tình cảm với cô giống như cỏ dại, gió xuân thỏi lại mọc, càng mọc càng nhiều, càng không thẻ kiểm soát.
 
 Tâm trạng luôn bị cô dẫn dắt, đến mức ngày càng không cam lòng bị cô xa lánh, càng không thẻ trơ mắt nhìn cô thân thiết với người khác.
 
 Diệp Cửu Cửu cong môi: "Xác định đã nghĩ kỹ chưa?"
 
 Lăng Dư trước đây chưa từng nghĩ mình sẽ động lòng với một cô gái loài người đến từ thé giới khác, nhưng ngày đêm ở bên nhau, không biết từ lúc nào anh đã sa vào, đại khái là khi cô nhìn anh bằng đôi mắt tinh xảo trong trẻo sạch sẽ.
 
 Anh lại nhìn vào đôi mắt đen láy sáng ngời của Diệp Cửu Cửu, bên trong như có một sức mạnh kỳ diệu, trong nháy mắt đã hút anh vào, không cần suy nghĩ thêm nữa liền gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi."
 
 Diệp Cửu Cửu cũng vậy, luôn bị đôi mắt xanh lam sương mù sâu thẳm như biển của anh mê hoặc, cho dù sau này anh nói bỏ là bỏ, cô cũng đành chấp nhận.
 
 Cô suy nghĩ một chút: "Không đi nữa sao?"
 
 "Đi." Lăng Dư khựng lại: "Sau đó lại đến."
 
 Diệp Cửu Cửu nhớ lần đầu Lăng Dư đến đây đã bị thương, đường đi chắc không dễ dàng như vậy: "Anh không cần đến cũng được, nhắn tin qua tủ lạnh là được."
 
 "Phải đi." Người trong tộc của Lăng Dư rất coi trọng lời hứa, hễ đã hứa là sẽ lam: Em không đen dO được, anh se den day.
 
 Diệp Cửu Cửu mím môi, không kìm được mà cười, tâm trạng rõ ràng rát tốt.
 
 Lăng Dư cong môi, tâm trạng cũng không tệ.
 
 Quân Hách vẫn chưa đi: Hóa ra tên hề lại là tôi.
 
 "Làm việc thôi." Diệp Cửu Cửu cười tiếp tục dọn bàn: "Sau này anh đừng tùy tiện động tay, lỡ làm người ta bị thương thì sao?"
 
 "Anh có chừng mực." Lăng Dư liếc nhìn bóng dáng Quân Hách rời đi ngoài cửa: "Anh ta đã trả tiền rồi, ném ra ngoài không sao."
 
 "Ai nói trả tiền là có thể ném khách hàng ra ngoài như ném hàng hóa chứ?" Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn anh: "Đây là khách hàng lớn, là cha mẹ nuôi chúng ta, chúng ta phải lịch sự một chút."
 
 Lăng Dư nói hắn ta không giống: "Anh ta có ý đỏ khác."
 
 Diệp Cửu Cửu ừm một tiếng: "Em không ngóc, sẽ không đi theo anh ta."
 
 Lăng Dư nhớ lại những thông tin mà anh đã bỏ qua lúc lòng chiếm hữu ni lên, anh cụp mắt nhìn Diệp Cửu Cửu đã mưu tính từ lâu, khẽ cười một tiếng: "Anh biết."
 
 Diệp Cửu Cửu đắc ý cười, là anh tự nguyện nhảy vào, không liên quan đến cô.
 
 "Làm việc thôi." Diệp Cửu Cửu nói xong tiếp tục dọn dọn bàn ăn.
 
 Lăng Dư nhìn bóng lưng bận rộn của cô, trong đôi mắt sâu thẳm lại thêm một tia cười.
 
 Hai người nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn trong nhà hàng, Diệp Cửu Cửu vào bếp rửa bát, số lượng quá nhiều, không thể dùng máy rửa bát, hơn nữa rửa rất chậm, dùng máy rửa bát rửa xong những thứ này, cô đã phải bắt đầu nấu bữa tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận