Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 771:

Chương 771:Chương 771:
 
 "Có một chút thất vọng." Chu Chu bấm ngón tay, để lộ khoảng cách bằng một viên bỉ: "Đó là hai ngày sau tôi đều không đặt chỗ được."
 
 Diệp Cửu Cửu cười nói: "Cố gắng vào tối thứ sáu nhé."
 
 Chu Chu ừ một tiếng: "Chúng tôi sẽ cố gắng."
 
 "Nhưng tôi cảm thấy sẽ rất khó để giành được."
 
 "Vào sớm một chút sẽ tốt hơn." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Nếu thực sự không ăn được thì có thể đến các nhà hàng khác thử-"
 
 "Thôi bỏ đi." Chu Chu nhìn bát cơm phủ trứng cá đầy ắp: "Dù sao thì chỉ có ông chủ mới có món trứng cá ngừ đại dương ăn thỏa thích."
 
 Diệp Cửu Cửu chỉ có thể nói: "Vậy thì cố gắng nhé."
 
 "Được." Cao Viễn mở nắp Phật nhảy tường, mùi thơm nồng nặc bên trong lập tức bay ra, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó múc một bát Phật nhảy tường đưa cho Chu Chu: "Ăn xong chúng ta cũng ra cửa cầu nguyện, hy vọng lần sau có thể đặt thêm được vài lần."
 
 "Được." Chu Chu cầm thìa múc một thìa canh, các loại hải sản trong nồi đều là của chủ quán ở đây, mỗi loại đều không có mùi tanh nào, ngược lại còn rất tươi, trước đây cô ấy không thích chút nàom nhưng lần này cô ấy thực sự rất thích.
 
 Nhẹ nhàng cắn một miếng môi cá, mềm mại mịn màng, thơm ngon đậm đà, thơm mà không ngấy: "Ngon quái"
 
 "Thực sự rất ngon, ông bà anh về rồi, lại bỏ lỡ món Phật nhảy tường ngon như vậy." Cao Viễn tiếc nuối: 'Không biết sau này còn có nữa không."
 
 "Rất khó làm, ước chừng phải cách rất lâu." Chu Chu lại uống một ngụm nước canh: "Em cảm thấy mình đã uống hết một nghìn đồng."
 
 Một phần này là 120 nghìn, tính ra thì một ngụm cũng gần bằng một nghìn.
 
 "Thích thì có thể gọi thêm một phần nữa." Cao Viễn cũng thấy hơi đắt nhưng uống nhiều tốt cho sức khỏe, những nơi khác có thể là công nghệ và sự tàn nhẫn nhưng ở đây của ông chủ thì chắc chắn có thể nói một câu là dinh dưỡng đều nằm trong canh.
 
 Mẹ của Nguyễn Thanh cũng nghĩ như vậy nên đã nhịn đau gọi cho con gái một phần, để con gái ăn hết cả nồi đất này, đợi Nguyễn Thanh ăn xong, cái bụng lạnh ngắt lập tức ấm lên, cả người cũng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
 
 Mẹ Nguyễn Thanh vội vàng hỏi: "Thế nào?"
 
 Nguyễn Thanh liếm môi: "Con cảm thấy thoải mái hơn so với các món ăn khác, còn hiệu quả cụ thể thì có lẽ phải đợi thêm vài ngày nữa mới biết được."
 
 Mẹ Nguyễn Thanh: "Có tác dụng là tốt rồi, có muốn ăn thêm một phần nữa không?”
 
 "Không cần nữa, quá đắt."
 
 "Đắt thì mẹ cũng nghĩ cách cho con ăn." Hôm nay mẹ Nguyễn Thanh vừa đổi hết số vàng đã mua trước đó thành tiền mặt, chỉ cần con gái khỏe mạnh, bà cái gì cũng sẵn sàng làm.
 
 "Vẫn là không cần, các món ăn khác cũng khá tốt." Nguyễn Thanh uống một ngụm nước: "Mẹ, ngày mai chúng ta không đến nữa nhé? Con thấy ăn một lần có thể đủ dùng trong nhiều ngày rồi."
 
 "Đã đặt trước rồi nên đến vẫn phải đến, sau này có đặt được nữa hay không còn là vấn đề." Mẹ Nguyễn Thanh nghĩ đến mấy bể cá bên ngoài: "Mấy ngày trước mẹ đã cầu nguyện bên bể cá, mong con khỏe mạnh hơn một chút, hôm nay trạng thái của con đã tốt hơn rất nhiều, lát nữa chúng ta lại đi cầu nguyện."
 
 "Được." Đợi ăn xong, Nguyễn Thanh liền theo mẹ đến trước bể cá để cầu nguyện.
 
 Người bệnh luôn đặc biệt thành kính, trong bếp nấu ăn, Diệp Cửu Cửu lại nhận được rất nhiều tín ngưỡng, sau khi cân nhắc, buổi chiều cô đã đặt thêm một vài bể cá chứa đầy nước biển trước cửa, bên trong lại nuôi thêm vài con cá, để mọi người đứng bên cạnh trò chuyện, đi ngang qua cũng đều có thể ngửi thấy mùi nước biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận