Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 464:

Chương 464:Chương 464:
 
 Quân Hách dời tâm mắt khỏi Diệp Cửu Cửu xinh đẹp như hoa, nhìn vào thực đơn rồi trực tiếp gọi ba món: "Một phần óc nướng than, một phần cơm trộn nhím biển trứng cá, thêm một phần sashimi cá ngừ vây vàng."
 
 Ba món này không nhiều lắm, Diệp Cửu Cửu cũng không khuyên nhủ gì, đứng dậy đi vào bép làm đồ ăn, làm xong cơm trộn nhím biển trứng cá và sashimi cá ngừ vây vàng thì bảo Lăng Dư mang ra, cô tiếp tục nướng ốc hương.
 
 Mẹ Lạc Lạc gọi Lăng Dư đến giúp tính tiền, nhỏ giọng nhắc nhở anh: "Anh có thấy người đàn ông kia tặng hoa cho chủ quán không?"
 
 Lăng Dư ngẳng đầu nhìn người đàn ông mắt đào hoa ngồi ở góc trong cùng, lại nhìn bó hoa cẩm tú cầu xanh trắng đặt trên bàn, trong lòng không hiểu sao thấy khó chịu.
 
 "Cần thận anh ta cướp mát vợ của anh đấy." Mẹ Lạc Lạc cẩn thận nhắc nhở Lăng Dư, dù sao thì người có mắt đều có thể nhìn ra.
 
 Lăng Dư lại nhìn Quân Hách ở góc, tháy hắn rát chướng mắt.
 
 Quân Hách đang thưởng thức sashimi cá ngừ đột nhiên cảm tháy như có gai đâm sau lưng, hắn nghi ngờ ngẳng đầu nhìn về phía trước, vừa vặn chạm phải ánh mắt đánh giá của Lăng Dư.
 
 Ỏ.
 
 Hắn hiểu rồi.
 
 Quân Hách thích những thứ có tính thách thức như thé này, hắn nheo mắt đào hoa, cười vẫy tay, chào hỏi.
 
 Lăng Dư nghiến răng sắc nhọn có thẻ xé nát cá mập, có chút muón nuốt sống con người đang khiêu khích này.
 
 Trong nháy mắt, Quân Hách đột nhiên có cảm giác khó thở, như thể bị núi Thái Sơn đè lên.
 
 Diệp Cửu Cửu mang óc nướng ra ngoài, phát hiện Lăng Dư có chút không ổn, trông rất nguy hiểm: "Sao vậy?"
 
 "Không sao." Lăng Dư thu lại uy áp, sắc mặt như thường nói.
 
 "Ò," Diệp Cửu Cửu bán tín bán nghi gật đầu, sau đó bưng ốc nướng đi đến chỗ Quân Hách.
 
 "Để tôi, cô nghỉ ngơi đi." Lăng Dư giật lấy khay đựng đồ ăn từ tay Diệp Cửu Cửu, sau đó đi thẳng đến chỗ Quân Hách, anh liếc nhìn người đàn ông mặt tái mét, cười lạnh đặt đồ ăn lên bàn.
 
 Quân Hách đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cảm giác như gặp ma, hắn thấy không thoải mái lắm nên chỉ ăn một chút rồi rời đi, trước khi đi còn không quên tán tỉnh Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, cô đúng là vừa xinh đẹp vừa nấu ăn ngon, làm rất ngon nhưng tôi còn có việc nên phải đi trước." -_ TÔI S€ đen lại VaoO ngay khac, lúc đO nhất định S€ XI CÔ chị giao cach lam ra những món ăn ngon như vậy."
 
 "... Đi thong thả." Diệp Cửu Cửu cười nhạt tiễn hắn ra ngoài, sau khi hắn đi rồi, cô đóng cửa lại, vừa quay người lại thì vừa vặn chạm phải ánh mắt hơi bát mãn của Lăng Dư, cô giật mình, không hiểu sao lại có cảm giác như ngoại tình bị bắt quả tang.
 
 Diệp Cửu Cửu giật mình, cô kinh ngạc nhìn Lăng Dư đang đứng cách mình một mét: "Từ lúc nào mà anh đứng sau tôi không một tiếng động vậy?"
 
 "Không phải không một tiếng động." Lăng Dư một tay đút vào túi quần dài, nhìn người đàn ông mắt đào hoa đi xa, trong lòng không hiểu sao thấy hơi bực bội: "Là do cô quá tập trung vào việc tiễn người này."
 
 "Không phải không tập trung, chỉ là lịch sự tiễn đến cửa tiện thể đóng cửa thôi." Dù sao cũng là khách quý đã tiêu gần ba mươi nghìn, Diệp Cửu Cửu vẫn phải giữ lễ nghĩa, cô nhìn Lăng Dư sắc mặt không rõ, quay người đi dọn bàn ăn.
 
 Lăng Dư nhìn bóng lưng Diệp Cửu Cửu, sau đó ném bó hoa chướng mắt trên bàn vào thùng rác.
 
 Diệp Cửu Cửu nghe tháy động tĩnh thì quay đầu lại nhìn: "Anh vứt đi làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận