Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 366:

Chương 366:Chương 366:
 
 Ông Chương gật đầu: "Vậy thì tôi nhát định phải ném thử cho bằng được."
 
 Đợi Lăng Dư mang rong biển chua ngọt, trứng chưng nghêu, cá đối chiên giòn đã làm xong lên, mấy người liền cùng nhau gặp cá đối chiên giòn.
 
 Cá đối được chiên vàng giòn, cắn một miếng giòn tan thơm phức, ngay cả xương bên trong cũng giòn, những người già răng yếu như họ cũng có thể dễ dàng cắn nát.
 
 Ông Chương chấm một chút muối tiêu rồi lại cắn một miếng, thịt cá tuy giòn tan thơm phức hơn nhưng vẫn có thể cảm nhận được một vị tươi đậm, giống như đang đứng bên bờ biển ăn vậy.
 
 Ông ấy lại tiếp tục nhai, khi ăn đến bụng cá, ông ấy tình cờ cắn trúng cả một bọc trứng cá bên trong, những quả trứng cá căng mọng vỡ tan trong miệng, thơm ngậy, ngọt thanh tươi ngon.
 
 "Lần đầu tiên ăn một con cá khô chiên giòn mà lại có thể cảm nhận được cả vị giòn tan và tươi ngọt, thật là một cảm giác kỳ lạ." Ông Chương nhét nót nửa con còn lại vào miệng, thỉnh thoảng lại gật đầu, khuôn mặt đầy nép nhăn thể hiện sự hài lòng.
 
 "Đột nhiên nhớ đến một bài thơ." Ông Chương đọc: "Kinh đô nhiều mưa xuân, ngoảnh đầu nhiều cảnh xuân. Công tử nhiều tình xuân, cỏ xanh nhiều hương xuân. Tám năm nhiều thương xuân, cam nhiều cá đối xuân."
 
 Ông Vương nghe xong thì do dự nói: "Nghe có vẻ ưu thương và bát lực, không phù hợp với món cá đối ngon như thế này."
 
 "Đúng là không phù hợp lắm." Bài thơ này là ông Chương đọc trên một tập thơ khuyết danh, cũng không có xuất xứ cụ thể: "Nhưng thời điểm cá béo nhát hẳn là vào mùa xuân, mùa hè mà có thể ăn được cá béo như vậy thì khá hiếm."
 
 "Tôi không rõ lắm." Ông Vương không có nhiều kiến thức về hải sản, dù sao thì chỉ có mấy năm trước ăn nhiều, sau này sợ bệnh gút nên ăn ít đi: "Chỉ lo thưởng thức tay nghề của chủ quán."
 
 "Nguyên liệu thực sự tươi." Ông Chương gật đầu: "Ít khi có thể ăn được hải sản tươi như Vậy."
 
 Ông Vương nhỏ giọng nói: "Ông nhất định phải đến ăn vài lằn, biết đâu bệnh đau chân lâu năm của ông có thẻ giảm bớt nhiều."
 
 Người bạn già sửng sót, từ bao giờ mà người bạn già này lại trở thành chuyên gia tiếp thị thế?
 
 "Tôi đã đến ăn hai lần, dạ dày thoải mái hơn nhiều, chứng chóng mặt cũng đỡ hơn, vì vậy mới giới thiệu ông đến thử." Ông Vương giải thích.
 
 Ông Chương không tin lắm: "... Còn có tác dụng này nữa sao?"
 
 Ông Vương nói: "Tôi tháy cơ thể sẽ thoải mái hơn một chút, ông cũng thử xem, _ “# THHqaAAMa Na XS " -.=.ÁÝD ©ng Chương thay người bạn gia không giọng như đang noi dõi: C©huyen nay không khoa học."
 
 "Huyền học là đỉnh cao của khoa học, không phải mọi thứ đều có thẻ giải thích được." Ông Vương biết rất nhiều thứ nhưng không có thứ nào giải thích được rõ ràng.
 
 Ông Chương chỉ cười không nói.
 
 "Ông Chương đừng để ý đến ông ấy, thực ra cũng không có gì, là ông ấy phóng đại lên thôi." Vợ ông Vương bảo ông Chương ăn nhiều hơn một chút: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con cá này thực sự rất ngon, ông Chương ăn nhiều hơn một chút."
 
 Ông Chương gật đầu: "Được."
 
 Diệp Cửu Cửu mang hét đồ ăn lên bàn của họ, vừa định nghỉ ngơi một chút thì lại có khách khác lục tục đi vào: "Chủ quán, chúng tôi gọi món cá hấp giáy bạc."
 
 Diệp Cửu Cửu ngạc nhiên nhìn đối phương: "Sao các anh biết có món này?"
 
 "Chủ quán chắc chắn lại không xem tin nhắn nhóm, là họ nói đáy." Mẹ Hạo Hạo dắt Hạo Hạo đi vào: "Còn không? Cả buổỏi chiều tôi đều nhớ thương món cá hấp giấy bạc chua cay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận