Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 524:

Chương 524:Chương 524:
 
 Còn một bàn khách bị suy giáp, họ nghe bạn bè nói đến đây ăn xong thì bệnh nội tiết đã khỏi, vì vậy họ mới muốn đến thử xem sao.
 
 Số lượng người của họ không nhiều, đều chỉ gọi bốn món ăn, Diệp Cửu Cửu dễ dàng làm xong, cô làm xong thì dọn dẹp bếp, sắp dọn xong thì Tiểu Ngư chạy vào, túm lấy ống quản cô áy lắc lắc: "Cửu Cửu, bà cụ đó lại đến rồi."
 
 Diệp Cửu Cửu lau tay: "Bà cụ nào?"
 
 "Là bà cụ bị bệnh không nhớ nhà ở đâu áy." Tiểu Ngư kéo cô ấy ra ngoài, chỉ vào bà lão đang đứng ở cửa có gắng đi vào: "Chị xem."
 
 Diệp Cửu Cửu bối rối nhìn bà lão hôm qua đã giao cho cảnh sát, sao lại đến đây nữa?
 
 Cô mở cửa mời người vào: "Sao bà lại ở đây? Người nhà bà đâu?"
 
 Bà lão vỗ bụng: "Đói, đói-"
 
 Lưu nãi nãi đang chuẩn bị tính tiền không kìm được thấu lại: "Đói thì ở nhà đi, sao lại chạy đến đây? Ngửi thấy mùi thơm chạy đến à?"
 
 "Lưu nãi nãi, hình như bà ấy bị lú lẫn tuổi già, hôm qua cháu thấy vậy nên đã báo cảnh sát đưa bà ấy về nhà rồi, không biết sao hôm nay lại đến đây nữa." Diệp Cửu Cửu lấy điện thoại ra báo cảnh sát lần nữa.
 
 Bà lão nắm láy tay Diệp Cửu Cửu: "Đói, đói."
 
 "Bị lạc còn có tình chạy đến đây, có lẽ mùi ở đây thực sự quá thơm." Lưu nãi nãi thương cảm nhìn bà lão này, may mà mình thường xuyên đánh mạt chược để vận động não, néu không mà thành ra như vậy thì thật là khổ sở.
 
 Diệp Cửu Cửu cười khổ, dù thơm đến máy cũng không thể bay xa máy chục mét được, cô gọi điện xong thì láy cho bà lão liên tục kêu đói một phần mực kho và một bát cơm, đề bà ấy ngồi ở bệ cửa sổ ăn chờ người nhà đến đón.
 
 Sau khi gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát biết là bà lão hôm qua nên lập tức liên lạc với người nhà của bà ấy.
 
 Bà lão họ Mã, năm nay 75 tuổi, cũng là năm năm trước mắc chứng lú lẫn tuỏi già, lúc thì tỉnh táo lúc thì hồ đỏ, lúc tỉnh táo sẽ cùng bảo mẫu ra ngoài mua thức ăn, đi siêu thị hay công viên, hít thở không khí trong lành.
 
 Hôm qua chính là lúc cùng bảo mẫu ra ngoài, nhân lúc bảo mẫu chọn rau, bà quay người đi ra khỏi chợ rồi lên xe buýt, sau đó mơ mơ hỏ hỏ đến hẻm Lê Hoa này.
 
 Hôm nay cùng con trai đến bệnh viện khám, sau đó bà muốn đi vệ sinh, con trai đợi bên ngoài, nghe điện thoại công việc, quay lại thì người đã không tháy đâu.
 
 Đợi đến khi con trai nhận được điện thoại của cảnh sát vội vàng chạy đến thì thấy bà mẹ già đang ngồi trong nhà hàng của người ta ăn uống ngon lành: "Mẹ, sao mẹ lại chạy lung tung thé?"
 
 Bà lăn hoàn tàn không nhân ra người eon trai trruýc măt bà trrởna đối phương muốn Cướp dÒ an cua minh, VỌI vang dùng nai tay che chờ. ¡OI không quen ông, ông đừng cướp đồ của tôi."
 
 Con trai đau đầu: "... Con là con trai của mẹ, không phải người khác."
 
 "Con trai2 Con trai tôi còn nhỏ lắm, không già như ông." Bà lão khinh thường nhìn ông già năm mươi tuổi trước mặt: "Nó chỉ cao đến chân tôi thôi. "
 
 "Ông đừng có lừa tôi." Bà lão tiếp tục ăn mực ống om, ăn rất ngon, người con trai bên cạnh nhìn tháy cũng thèm nhưng bây giờ không phải lúc thèm ăn, ông ấy quay người cảm ơn Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán cảm ơn cô đã cưu mang mẹ tôi hai lần."
 
 Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Tình trạng của bà ấy không tốt, ông nên trông chừng bà ấy cần thận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận