Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 643:

Chương 643:Chương 643:
 
 Diệp Cửu Cửu lấy ra một con dao nhỏ, lột da cá ngừ, sau đó làm sạch bụng, cắt thành từng lát để ăn, thịt cá ngừ chưa ra khỏi nước ăn ngon hơn những loại đã ăn trước đó.
 
 Tiểu Ngư nếm thử vài lát: "Cửu Cửu, em muốn chấm cái cay cay đó."
 
 "Bình thường không thích ăn, sao bây giờ lại muốn ăn?" Diệp Cửu Cửu lấy một ít mù tạt tươi từ trong ba lô của Tiểu Ngư, mài một ít vụn và nước ép trên con dao nhỏ rồi cho vào thịt cá, một phần sashimi cá mù tạt đơn giản đã hoàn thành.
 
 Tiểu Ngư ăn miếng sashimi hơi cay, cảm thấy cơ thể ấm áp: "Cửu Cửu, chúng ta đang đi dã ngoại sao?”
 
 "Có thể coi là vậy.' Diệp Cửu Cửu tiếp tục cho cô bé ăn, những người khác đi dã ngoại ngoài trời, còn họ thì đi dã ngoại dưới đáy biển, thật kỳ diệu.
 
 "Em thích đi dã ngoại." Tiểu Ngư thích thú liếm kẹo que, tâm trạng rất vui vẻ, cô bé khẽ hát một bài hát không biết học ở đâu: "Là lá la..."
 
 Diệp Cửu Cửu ngồi xếp bằng suýt cười ngất, đáng yêu quá.
 
 Lăng Dư: '...'
 
 Họ đang vui vẻ dã ngoại ở đây, còn những người ở nhà hàng thì nhìn vào thông báo dán trên cửa: "Chủ quán bị thương, tạm thời đóng cửa đi du lịch, chưa biết ngày về", Ai nấy đều thở dài.
 
 "Chúng ta đi xa như vậy, vậy mà lại tạm thời đóng cửa sao?”
 
 "Đúng vậy, cha tôi đã bị ung thư giai đoạn cuối rồi, đang chờ ăn hải sản để cứu mạng."
 
 "Chủ quán bị thương thế nào?"
 
 "Tôi biết chuyện này, hôm qua mấy loại hải sản bình thường của chủ quán đã bán hết, số còn lại có giá rất đắt, không có ai mua được, vì vậy buổi tối chỉ tiếp đón một vài bàn khách hàng chịu chi. Vừa khéo có người nói chuyện này với một số thực khách không ăn được vào buổi trưa, bọn họ hiểu lầm là chủ quán không muốn bán cho họ." Chu San đi dạo sau bữa ăn kể lại chuyện xảy ra tối qua cho mọi người nghe.
 
 "Sau đó họ đến chất vấn chủ quán, còn có người muốn nhân cơ hội này dìm chủ quán, bọn họ dùng sức đập vào cửa kính, đập vỡ hết cửa, sau đó tay chủ quán bị kính cứa rách, máu chảy lênh láng, mọi người nhìn trên sàn vẫn còn vết máu kìa."
 
 Mấy người nghe xong tức muốn chết, bọn họ đều đang chờ cứu mạng, không ngờ lại đợi được tin này: "Tên khốn nạn nào làm vậy?"
 
 Chu San nói: "Nghe nói là một nhà hàng bên ngoài làm."
 
 "Tôi đi tính sổ với bọn họ." Khách hàng tức giận chạy đi tìm chủ nhà hàng tính sổ, sau đó lại có người lần lượt đi qua, cuối cùng ép chủ nhà hàng không còn cách nào làm ăn, chỉ có thể khai ra kẻ chủ mưu.
 
 Nhưng Diệp Cửu Cửu hiện tại không biết những chuyện này, bọn họ nhàn nhã ăn một ít sashimi, sau đó kêu rùa da tăng tốc bơi về phía tộc địa của tộc nhân ngư.
 
 Bơi ra ngoài chưa được bao xa, Diệp Cửu Cửu đột nhiên phát hiện phía trên đầu tối sầm lại, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, phát hiện trên đầu có một bóng đen khổng lồ, nhìn kỹ thì thấy đó là một con cá đuối hình tam giác, ước chừng dài hơn hai mươi mét, giống như một tấm thảm khổng lồ trôi trên biển.
 
 Diệp Cửu Cửu lần đầu tiên nhìn thấy con cá đuối lớn như vậy: "Quá lớn."
 
 Tiểu Ngư cũng hít một hơi: "Cá lớn quá."
 
 "Nhìn ngon quá."
 
 "Loại lớn như vậy rất hiếm, chúng ta không ăn nó." Diệp Cửu Cửu nhớ rằng cá đuối sống ở vùng biển nông có nhiều rạn san hô, không ngờ ở đây cũng có nhưng nghĩ lại thì thấy bình thường, dù sao đây không phải là thế giới hiện đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận