Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 294:

Chương 294:Chương 294:
 
 Diệp Cửu Cửu thấy buồn cười, đám nhỏ này đều là máy đứa tinh ranh.
 
 Cô trò chuyện với mọi người vài cầu rồi định vào bếp, vừa đi đến cửa thì thấy Tiểu Ngư đứng giữa nhà nhìn cô.
 
 Diệp Cửu Cửu ngạc nhiên nhìn cô bé: "Sao vậy?"
 
 Tiểu Ngư bíu môi: "Chị sờ em đi."
 
 "Hả?" Diệp Cửu Cửu rất khó hiểu.
 
 "Chị sờ bạn ấy, không sờ em." Tiểu Ngư hừ hừ hai tiếng: "Đầu em không sờ được sao?"
 
 ".." Diệp Cửu Cửu ngắn ra, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cô bé đang ghen, cô cười nắm tay Tiểu Ngư đi vào bếp, sau đó ngồi xổm xuống xoa xoa mái tóc mềm mại của cô bé: "Sờ rất thích."
 
 Tiểu Ngư vui vẻ hơn một chút: "Chị thích sờ thì sờ nhiều vào."
 
 "Sờ đủ rồi thì không sờ người khác nữa."
 
 Diệp Cửu Cửu sắp cười chết rồi: "Chị sờ đầu bạn nhỏ đó vì bạn ấy cũng giống như Lạc Lạc, thường xuyên đến đây ăn cơm, vừa rồi bạn ấy sắp bị đưa đi học nên đang buôn, vì vậy chị sờ đầu bạn ấy để an ủi bạn ấy một chút."
 
 "Thì ra là vậy." Tiểu Ngư hiểu rõ nỗi khổ học chữ viết chữ, sau khi có lý do thì chấp tay lại: "Vậy chị an ủi bạn áy thêm một chút đi, chỉ một chút thôi nhé."
 
 "Đã an ủi rồi, không thể an ủi nữa." Diệp Cửu Cửu nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tiểu Ngư, cô không ngờ Tiểu Ngư lại dựa dẫm vào cô như vậy, còn sinh ra một chút chiếm hữu đối với cô.
 
 Nhưng cũng có thẻ hiểu được, đứa trẻ nào mà không có chút chiếm hữu đối với người thân của mình? Mặc dù cô không phải người thân của Tiểu Ngư nhưng sau thời gian ở chung này, Tiểu Ngư đã coi cô như chị gái ruột rồi.
 
 "Thực ra khi em sờ người khác, chị không ghen tị đâu." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Tiểu Ngư, em có thấy không, mỗi ngày em ở cùng chị, ngày nào chúng ta cũng cùng nhau ăn cơm, bắt cá, chơi điện thoại đúng không?"
 
 Tiểu Ngư ừm một tiếng: "Đúng vậy-"
 
 "Chúng ta luôn ở bên nhau, điều đó chứng tỏ chúng ta là một nhà, còn họ chỉ thỉnh thoảng đến chơi thôi, vì vậy chị thích Tiểu Ngư nhất, cũng thích sờ đầu Tiểu Ngư nhát." Diệp Cửu Cửu lại xoa đầu cô bé thêm vài lần, mềm mại mịn màng, cảm giác rất thích.
 
 "Thích em nhát à-" Khuôn mặt Tiểu Ngư cười tươi như hoa.
 
 "Đúng vậy." Diệp Cửu nâng khuôn mặt của cô bé lên, nặn nặn như nặn bánh trôi: "Tiểu Ngư dễ thương quá-"
 
 Tiểu Ngư cũng không tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ phụ họa theo: "Em dễ LIỆp Cưu Cưu. Đùng, con xinh dẹp nữa..
 
 Tiểu Ngư: "Xinh đẹp!"
 
 Lăng Dư đi vào thì thấy Tiểu Ngư cười ngây ngô, trong lòng anh đột nhiên lo lắng, không biết đến lúc về nhà thì em gái anh có biến thành một con cá ngốc không.
 
 Diệp Cửu Cửu khẽ ho một tiếng: "Tối nay muốn ăn gì? Tôi dọn dẹp bếp xong sẽ bắt đầu chuẩn bị."
 
 "Bạch tuộc lớn." Tiểu Ngư chỉ vào con bạch tuộc lớn trong bể nước.
 
 "Con bạch tuộc kia còn nửa cái đầu, tối nay chúng ta ăn con bạch tuộc này trước nhé." Diệp Cửu Cửu kiểm kê số hải sản còn lại, còn ba con tôm hùm lớn, giun thìa biển, một con cua đỏ và một số cá tạp còn lại, ngoài ra còn có hơn chục con bào ngư nhỏ mà cô có tình để lại.
 
 "Chúng ta nấu một nỏi canh tomyum đi, vừa đơn giản vừa nhanh." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Nếu không đủ thì náu con bạch tuộc lớn kia ăn."
 
 Diệp Cửu Cửu lấy gia vị nấu canh tomyum trong tủ lạnh ra, để bên cạnh cho rã đông, còn cô thì sơ chế hết số hải sản còn lại cho vào chậu, ngoài ra còn chuẩn bị sẵn súp lơ xanh, lát sen, sợi măng, nắm kim châm, cà chua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận