Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 385:

Chương 385:Chương 385:
 
 "Hải sản đều có mùi này." Mẹ chồng cô tháy rát bình thường: "Con ra chợ mà ngửi xem, không có chỗ nào không tanh cả."
 
 Tiểu Vương nói: "Quán trước mặt không tanh."
 
 Ông chủ đứng bên cạnh nghe thấy không vui: "Tôi sống máy chục năm nay chưa từng ngửi thấy hải sản không tanh, néu có thì chắc là hải sản giả."
 
 "Không phải giả." Tiểu Vương nói.
 
 "Ai mà biết được, bây giờ rất nhiều thứ đều là giả, hải sản làm giả cũng không phải là không có." Ông chủ vừa nói vừa đá đều Diệp Cửu Cửu, còn không quên tự khen mình: "Tôi có tay nghề máy chục năm rồi, những người đã ném thử đều khen đồ ăn ở đây của tôi thơm ngon, các cô thử xem, hơn nữa mới khai trương được mắấy ngày, còn có ưu đãi nữa."
 
 "Có lý." Mẹ chồng Tiểu Vương nghe càng lúc càng thích: "Tặng thêm máy phiếu giảm giá đi, sau này tôi ăn thấy ngon sẽ thường xuyên đến."
 
 Ông chủ: "Được, chỉ cần tiêu dùng trên 150 đồng, tôi sẽ tặng hai phiếu, người khác phải tiêu 200 đồng mới được tặng hai phiếu."
 
 "Vậy thì được." Để được phiếu giảm giá 10 đồng, mẹ chồng Tiểu Vương xem menu rồi trực tiếp chọn năm món, năm món cộng lại mới hơn một trăm năm mươi tệ: "Ở đây vẫn tính là rẻ, bên kia một món đã máy trăm tệ, đúng là cướp tiền."
 
 Tiểu Vương lắm bằm: "Rẻ như vậy, không biết có ván đề gì không."
 
 "Có thể có vấn đề gì?" Mẹ chồng Tiểu Vương chưa từng nghe nói ăn cơm mà có thể ăn ra ván đề, bà ta lấy đũa gắp cho con dâu và con gái: "Xem họ ăn ngon lành kìa, chắc chắn là ngon."
 
 Mẹ chồng Tiểu Vương nói xong lại tự nhiên hỏi ông lão bên cạnh: "Ông ơi, đồ ăn thế nào?"
 
 "Lần đầu đến, ăn cũng khá ngon, rất đưa cơm." Ông lão chưa từng ném thử hải sản nhà Diệp Cửu Cửu nên lúc này chỉ tháy hải sản này vừa cay vừa thơm, rất kích thích vị giác.
 
 "Nghe chưa, đều nói là ngon." Mẹ chồng Tiểu Vương uống một ngụm nước: "Đừng lúc nào cũng nghĩ rằng chỉ có đồ đắt tiền mới ngon, có những thứ vừa rẻ vừa ngon."
 
 Tiểu Vương vẫn kiên trì một đạo lý: "Tiền nào của náy."
 
 Mẹ chồng cô cũng không vui: "Mẹ cũng là vì các con thôi, con cái sinh ra thì phải tốn tiền, tiết kiệm được một chút thì tiết kiệm."
 
 Em chòng đưa trà kiều mạch mà ông chủ mang lên cho mẹ đẻ và chị dâu, vừa nói vừa làm lành: "Hai người uống trà đi, chúng ta đi một quãng đường cũng mệt rồi."
 
 Tiểu Vương bát lực nhìn em chồng đang làm lành, nhận láy trà kiều mạch uống một ngụm, nương la mạcn nhan nhạt cùng Kha giai khát những trong long cô van thấy trà Long Tỉnh ở quán Cửu Cửu ngon hơn.
 
 Ông chủ rát nhanh đã mang mực cay, tôm luộc, ốc hương luộc lên.
 
 Mẹ chồng Tiểu Vương cằm đũa gắp mực ăn ngấu nghiến, bà ta không kén ăn nên thỉnh thoảng lại gật đầu: "Vừa thơm vừa cay vừa ngon, các con cũng ăn nhanh đi."
 
 Sau khi Tiểu Vương mang thai, mũi cô trở nên nhạy cảm, mặc dù đã cho rất nhiều nước sốt nhưng cô vẫn ngửi thấy một mùi tanh nồng, cô có ném thử, thấy toàn là vị gia vị, mùi vị rất phức tạp, không ném được chút vị tươi nào: "Tanh quá."
 
 "Tanh ở đâu? Sao mẹ không tháy?" Mẹ chồng Tiểu Vương trong lòng rất không vui, cô con dâu này dựa vào việc kiếm được chút tiền mà kén chọn, néu không phải trong bụng cô ấy còn mang đứa cháu trai quý giá thì bà ta thực sự không muốn hầu hạ.
 
 Không muốn ăn thì thôi, bà ta quay sang gắp thức ăn cho con gái: "Tiểu Lệ ăn nhiều một chút."
 
 Em chồng ừ một tiếng, tự ăn một chút rồi lại gắp thức ăn cho Tiểu Vương: "Chị dâu cũng ăn nhiều một chút, néu chị muốn đến bên kia thì tối chúng ta đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận