Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 447:

Chương 447:Chương 447:
 
 Lăng Dư nhìn Tiểu Ngư ăn cây táo rào cây sung: "..."
 
 Im lặng một lúc rồi nhìn Diệp Cửu Cửu: "Sau này đền cho cô."
 
 "Không cần." Diệp Cửu Cửu không phải là người nhỏ nhen như vậy, hơn nữa Lăng Dư là người giúp cô bắt con bạch tuộc lớn: "Không trách anh, là con bạch tuộc lớn làm."
 
 "Bạch tuộc lớn hư, làm hỏng nhà của Cửu Cửu." Tiểu Ngư bước những bước ngắn chạy đến trước con bạch tuộc lớn ỉu xìu, giúp Diệp Cửu Cửu trút giận, cô bé giơ chân đá vào đầu con bạch tuộc lớn nhưng không ngờ động tác giơ chân quá mạnh, quần yếm bò bị kéo căng, lực kéo khiến cô bé ngã ngửa ra sau, trực tiếp ngã ngồi bệt xuống đát.
 
 Tiểu Ngư ngồi bệt xuống xúc tu thô to của con bạch tuộc lớn nằm mềm oặt trên mặt đất, cô bé chớp chớp mắt ngơ ngác: "Sao em lại ngã rồi?"
 
 Cô bé tự hỏi tự trả lời: "Chắc chắn là do con bạch tuộc lớn làm."
 
 Nói xong, cô bé tức giận giơ chân dùng sức đá vào đầu con bạch tuộc lớn: "Đô xấu xai"
 
 Diệp Cửu Cửu đi tới đỡ Tiểu Ngư dậy, phủi bụi trên quần cô bé, sau đó nắm lấy chân con bạch tuộc lớn to hơn cả cổ tay cô: "Mi hay chạy lung tung quá, chỉ còn cách xử lý mi trước thôi."
 
 Con bạch tuộc lớn nặng khoảng một trăm cân, Diệp Cửu Cửu cần Lăng Dư giúp mới có thể mang vào bép, trước khi động dao, cô không chắc chắn hỏi Lăng Dư: "Nó sẽ không biến thành người đó chứ?"
 
 Lăng Dư rất chắc chắn: "Không."
 
 Diệp Cửu Cửu vẫn rát lo lắng: "Nhưng nó có vẻ rát thông minh."
 
 "Chỉ có thể chạy trốn thôi." Lăng Dư rất chắc chắn nói với cô: "Nếu nó có thể biến thành người thì đã sớm biến thành hình người rồi."
 
 Cho dù tạm thời không biến được thì sinh vật biển đã khai mở linh trí cũng có thể giao lưu trực tiếp, còn con bạch tuộc lớn này thì không, chỉ là một con bạch tuộc bình thường mà thôi.
 
 "Vậy thì tôi trực tiếp xử lý nó." Diệp Cửu Cửu trực tiếp ra tay với con bạch tuộc, chia con bạch tuộc lớn thành hai nửa, xử lý sạch túi mực, mắt, nội tạng, v. v. bên trong, chỉ đề lại hai miếng thân bạch tuộc lớn.
 
 Tiểu Ngư chậm rãi đi đến bên cạnh bệ bếp, giọng nói mềm mại hỏi: "Con thú xấu xa chết rồi sao?"
 
 "Đã chết rồi." Diệp Cửu Cửu vừa dút lời thì thấy Tiểu Ngư nhanh như chớp lao vào chân dài của con bạch tuộc, há miệng cắn xuống.
 
 Diệp Cửu Cửu nhìn Tiểu Ngư giống như sói đói: "... Em, chị cắt cho em không được sao? Nhát định phải tự mình gặm, lỡ cắn hỏng răng thì phải làm sao?" |Ieu Ngư can đứt một đoạn chan bạch tuộc: C©ưu Cưu, rang cua em tÓt lam...
 
 "Tốt là được, vậy em ra ngoài gốc cây lê ăn từ từ." Diệp Cửu Cửu phải bắt đầu xử lý con bạch tuộc lớn.
 
 Con bạch tuộc lớn này quá lớn, vì vậy Diệp Cửu Cửu chỉ lấy ba bốn chân bạch tuộc xuống, một chân cắt thành từng miếng nhỏ bằng ngón trỏ, một chân cắt thành từng hạt nhỏ, chuyên dùng để làm bánh bạch tuộc phô mai nỏ.
 
 Cắt xong để sang một bên, cô cho phần bạch tuộc còn lại vào một cái chậu lớn, giống như cá ngừ đều cho vào tủ lạnh bảo quản.
 
 Gan, bong bóng cá, đầu cá ngừ cũng đẻ trong đó, đợi tối làm để ăn.
 
 Xử lý xong hết, Diệp Cửu Cửu mới đi ra ngoài, Lăng Dư đã dọn sạch những viên ngói và viên gạch xanh vỡ vụn: "Mái nhà cần phải sửa lại."
 
 Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn mái nhà, may mà chỉ làm hỏng một phần mái hiên: "Tôi sẽ nhờ người đến sửa."
 
 Diệp Cửu Cửu liên lạc với một người thợ chuyên làm nhà cổ, vừa hay đối phương cũng rảnh, vì vậy cô mời hắn chiều đến giúp sửa mái nhà và mặt đắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận