Chấn Kinh Tủ Lạnh Nhà Ta Thành Tinh Rồi

Chương 325:

Chương 325:Chương 325:
 
 Bà lão không chắc chắn hỏi người bên cạnh: "Chị Thạch có nói là nhà này không?"
 
 "Hình như là nói cuối ngõ, đây là cuối ngõ phải không?"
 
 Diệp Cửu Cửu đi đến cửa hỏi: "Vào ăn cơm ạ2"
 
 Bà lão đánh giá bên trong: "Đây là bép riêng Cửu Cửu đúng không?"
 
 Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Đúng vậy."
 
 "Vậy là đây rồi." Bà lão phe phẩy quạt đi vào: "Tôi nghe chị Thạch quét dọn vườn hoa nói đồ hải sản ở đây rất ngon?"
 
 Quét dọn vườn hoa?
 
 Là bà lão dẫn theo cô con gái bị bệnh lần đó sao? Diệp Cửu Cửu do dự gật đầu: "Cũng được."
 
 Mấy bà lão ngồi xuống bàn ở cửa, ngửi thấy mùi cua siêu gạch thơm phức trong không khí: "Món gì thơm thế?"
 
 Diệp Cửu Cửu: "Cua siêu gạch."
 
 "Chưa nghe thấy bao giờ." Bà lão lại hỏi: "Món chiêu bài của các cô là gì?"
 
 "Ở đây chúng tôi không có món chiêu bài cố định, thực đơn mỗi ngày đều không giống nhau, món chiêu bài hôm nay hẳn là cua siêu gạch này." Diệp Cửu Cửu giải thích một câu: "Mọi người xem thực đơn đi, hôm nay có rong đuôi chôn trộn, trứng chưng măng biển, hến nướng, canh xương cá cờ nấu rong biẻn..."
 
 Bà lão nghe tên món ăn tháy cũng tạm được nhưng nhìn đến giá thì không bình tĩnh được: "Đắt thế? Cướp tiền à2"
 
 Diệp Cửu Cửu nhíu mày: "Bếp riêng, đồ ngon nên đắt."
 
 Bà lão: "Quán phía trước kia cũng là bếp riêng hải sản, giá rất rẻ, hơn nữa đầy một trăm tặng phiếu giảm giá năm đồng, còn tặng bia nước ngọt."
 
 Sắc mặt Diệp Cửu Cửu bình thường nhưng giọng điệu lạnh nhạt hơn nhiều: "Vậy thì mọi người đến đó mà ăn."
 
 "Chúng tôi đi ngay đây." Bà lão hoàn toàn quên mát lời dặn của bà lão họ Thạch, càm ghé đẩu của mình quay người đi ra ngoài, vừa đi vừa lẫm bẳm: "Đắt quá, ở đây gọi một món có thể đến bên kia ăn một bữa rồi, tôi lại không phải kẻ ngốc, không biết chọn cái nào lợi hơn sao?"
 
 "Đúng vậy." Một bà lão khác cũng đi rất nhanh, sợ chậm một bước sẽ bị ép buộc tiêu tiền: "Đi, chúng ta đến quán trước kia ăn hải sản, vừa rẻ vừa lợi."
 
 Mấy người chạy đến quán bép riêng hải sản trước đó vào xem thực đơn: "Rong biển trộn 8 đồng, nghêu háp 25 đồng, mực xào 35 đồng..."
 
 "Các bà xem, chúng ta gọi ba bốn món vẫn chưa đến 88 đồng, quá lợi." Bà lão bắt đầu nói với chủ quán quán mì trước kia là ông Lý: "Chủ quán, ông không biết đau, tÓi Vừa đi đen quan Ø CuÔI ngÓ, gia cac mon an ở dO đều la may tram den may nghìn, đắt muốn chết..."
 
 Ông chủ Lý đương nhiên biết, bán đắt như vậy còn cướp mắt không ít khách định đến quán ông ăn mì, bây giờ cuối cùng cũng bị ông cướp lại, ông cảm tháy hôm nay mình đã "Dương mi thổ khí." (dương mi thỏ khí: lấy lại được danh dự, thẻ diện)
 
 "Các bà không đến đó ăn là đúng, cùng là bếp cơm về hải sản, cùng một hương vị, đến đây của chúng tôi còn rẻ hơn." "Hơn nữa chúng tôi còn tặng bia và nước ngọt, đầy một trăm tặng phiếu giảm giá năm đông." Ông chủ Lý nhìn máy bà lão: "Các bà gọi món vẫn còn thiếu một chút, hay là gọi thêm một phần tôm luộc?"
 
 Bà lão thích tham đồ rẻ gật đầu: "Được, gọi một phần đi."
 
 "Chờ một lát nhé, tôi sẽ xào ngay." Chủ quán Lý vội vàng chạy ra sau bếp, từ một chậu nước bắt ra một con mực đã ngâm đến trương phình, rửa qua loa rồi bắt đầu thái rau xào rau.
 
 Vợ chủ quán Lý cười tươi chạy vào: "Ông già, chỗ chúng ta có bảy bàn khách rồi, chỉ một lúc như vậy chúng ta đã kiếm được máy trăm đồng, kiếm được nhiều hơn bán mì, vẫn là ông thông minh, lập tức đỏi thành bép riêng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận