Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 100

Chương 100
Nếu quả thật chỉ mới ở cấp hai, thì dị năng không gian của Người đẹp ốm yếu cũng quá nghịch thiên rồi. Nếu tiếp tục thăng cấp nữa thì sẽ như thế nào?
Đôi mắt tròn xoe của Kiều Nghê lập tức lóe lên, khiến một người như hòa thượng thứ hai* Thẩm Chi Hủ cũng không hiểu gì cả.
*Phép ẩn dụ cho việc không biết chuyện gì đang xảy ra, không thể tìm ra chi tiết hoặc lý do và cảm thấy bối rối, kỳ lạ, nghi ngờ, v.v.
Sao vậy?” Thẩm Chi Hủ chọc chọc cái mũi màu hồng của hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ cảm thấy ngứa ngáy, theo bản năng lè lưỡi liếm, đầu lưỡi có gai nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay của Người đẹp ốm yếu. Cô sửng sốt, Người đẹp ốm yếu cũng ngạc nhiên.
Mấy giây sau, Thẩm Chi Hủ thu tay lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra: “Em có mệt không? Chúng ta trở về thôi.”
Thẩm Chi Hủ nói xong thì ôm hổ trắng nhỏ mũm mĩm vào trong ngực, vững vàng bước ra khỏi siêu thị.
Kiều Nghệ chớp mắt mấy cái, xấu hổ liếc mắt trộm nhìn vẻ mặt của Người đẹp ốm yếu, khi thấy sắc mặt anh vẫn bình thường thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may cũng may, Người đẹp ốm yếu không chê nước miếng của cô.
***
Bùm.
Bịch bịch.
Ở trên đường, có một chiếc xe buýt đang phóng rất nhanh, những con zombie cản đường đều bị nó đánh bay, tiếp đó phát ra tiếng bịch bịch do va chạm.
Trình Dao nhìn thẳng về phía con đường phía trước, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia chỉ có sự lạnh lùng, khi nàng ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn con hổ trắng to lớn đang nằm dài ở trên lối đi thì mới cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Sau khi Trình Dao biết Đại Bạch kiên quyết muốn đi về thành phố Lang, thì bắt đầu chuẩn bị cho công cuộc trở về, vốn dĩ bọn họ có thể rời khỏi đây sớm hơn một hai ngày, nhưng không ngờ lại bị Dư Giai Âm và Lâm Tuấn Thanh dây dưa.
Có lẽ đã không sự che chở của riêng mình, cho nên hai người cũng không có vui vẻ sống ở căn cứ Hoài Long giống như kiếp trước, chưa tới nửa tháng mặt mày hai người đã xám như tro, ngay cả vẻ mặt của một người luôn lấy sự ôn hòa để đối xử với người khác là Lâm Tuấn Thanh cũng vô cùng khó coi.
Trình Dao nghĩ tới những lời thỉnh cầu đẫm nước mắt của bọn họ để nàng trở về thì cười lạnh một tiếng.
Nàng không tự tay giải quyết hai người này đã là rất nhân từ rồi, giờ còn muốn nàng tiếp tục nuôi bọn họ sao? Không có cửa đâu!
Con hổ trắng lớn đang nằm bò ở lối đi nghe thấy tiếng cười lạnh thì khẽ vẫy đuôi, ngẩng đầu nhìn con quái vật hai chân đang ngồi ở đằng trước.
Có lẽ Trình Dao nhận thấy ánh mắt của con hổ trắng lớn, nàng ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, trong kính chiếu hậu là đôi mắt to tròn màu lam nhạt của con hổ trắng lớn. Nàng khẽ mỉm cười, nụ cười không còn lạnh lùng như trước nữa mà lộ ra một chút ấm áp.
“Đại Bạch, mi cũng mệt mỏi rồi sao?”
Con hổ trắng lớn liếc mắt nhìn con quái vật hai chân một cái rồi lại thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những chỗ này đều không phải cảnh tượng quen thuộc đối với nó, cũng không biết bao giờ nó có thể trở về tìm nhóc con của mình.
Trình Dao thấy vậy, dần dần ngưng cười, chỗ giữa hai chân mày bao trùm một tầng ưu tư.
Rất nhanh, nàng đã lấy lại sự vui vẻ, cười nói: “Hơn hai mươi phút nữa sẽ tới khu phục vụ tiếp theo, chỗ đó gần núi, một lát nữa mi có thể xuống xe để đi săn.”
Trình Dao biết Đại Bạch không ăn quen gia cầm đông lạnh ở trong không gian của mình nên mới nói như vậy.
Quả nhiên không lâu sau, qua cửa kính chiếu hậu Trình Dao nhìn thấy lỗ tai của hổ trắng lớn hơi run run, trong lòng nàng cảm thấy ngứa ngáy muốn đưa tay sờ một chút. Nàng vẫn nhớ rõ tai của Đại Bạch sờ rất thích, đáng tiếc hiện tại Đại Bạch rất cảnh giác với nàng, ngoại trừ chạm vào khi hôn mê thì những lúc khác nó thường không đến gần nàng.
Trình Dao thở dài đầy tiếc nuối, tinh thần tập trung nhìn về con đường phía trước.
Hơn hai mươi phút sau, Trình Dao lái xe buýt vào khu vực phục vụ, người còn chưa xuống xe, thì những dây leo do dị năng hệ mộc biến thành đã mạnh mẽ tấn công về phía những con zombie đang nhe răng trợn mắt nhào tới.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận