Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 846: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (23)

Chương 846: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (23)
Kiều Nghệ hiểu được ý của hổ mẹ, trong nháy mắt, tấm khiên che phủ bọn họ thu hồi về cơ thể cô.
Kết quả là đám người Trình Dao đang căng dây thần kinh nhìn chằm chằm bọn họ nhìn thấy mấy con hổ trắng không biết xuất hiện từ đâu ra.
Trái tim Phù Nhã Vấn run lên, dị năng trong tay chuẩn bị phóng ra lại nhanh chóng dừng lại khi nghe thấy Trình Dao thốt lên.
“Đại Bạch?”
Trình Dao gần như ngạc nhiên kêu lên khi vừa nhìn thấy Kiều Nghệ, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra con hổ trắng trước mặt không phải là Đại Bạch. Màu sắc các sọc ngang trên người cô nhạt hơn của Đại Bạch một chút.
“Không, mi không phải là Đại Bạch, mi là…” Trình Dao cảm thấy con hổ trắng dẫn đầu này mang đến cho mình một cảm giác vô cùng quen thuộc. Đột nhiên, nàng chợt lóe lên một ý nghĩ: “Mi là… Con của Đại Bạch, Ngao, Ngao Ngao hả?”
Trình Dao hơi ngượng mồm khi gọi cái tên này, thật khó tưởng tượng người đàn ông kinh khủng kia lại đặt cho con hổ trắng một cái tên như vậy.
Trình Dao vừa nói dứt lời, tinh mắt phát hiện sự hiện diện của Đại Bạch, trong lòng nàng vui mừng.
“Đại Bạch!”
Hổ mẹ còn nhớ rõ thú hai chân này đã từng cứu mình, nó rụt rè gật đầu.
Một giây sau, tầm nhìn của nó đã bị một đám lông xù chặn lại.
Không cần suy nghĩ cũng biết đám lông xù đó là ai.
“A! Con mắt màu trắng!"
"Là zombie động vật!”
Lúc đầu đám người đã buông lỏng cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trắng dã kia của hổ cha thì lập tức căng thẳng. Thậm chí còn có một dị năng giả hệ hỏa quá mức kích động, bắn một mũi tên lửa tấn công về phía hổ cha.
“Grào!”
Hổ cha vừa giận dữ gầm lên, khiên chắn kim loại chặn mũi tên lửa lại.
Khí thế mạnh mẽ của cấp 9 tỏa ra từ khiên chắn kim loại cũng khiến mấy người ngoại trừ Trình Dao sợ hãi.
“Mấy người bình tĩnh lại đi!”
Lời nói đầy uy quyền của Trình Dao khiến những dị năng giả sau lưng nàng bình tĩnh lại một chút.
Nhưng bầy hổ trắng đối diện bọn họ đã không còn bình tĩnh nữa.
Bởi vì hổ cha bị tấn công bất ngờ, Đại Bảo Tiểu Bảo giận dữ xù lông cả người. Dường như có năng lượng vô hình đang tích tụ, nhưng trước khi nó kịp bùng nổ thì đã bị móng vuốt của mẹ bọn chúng đập tan.
“Grào grào…” Không được phép tấn công.
Khi hai bé con tròn một tuổi, Người đẹp ốm yếu đã phát hiện ra hai anh em chúng nó đều đã thức tỉnh dị năng hệ không gian. Hơn nữa bọn chúng không cần luyện tập mà dị năng hệ không gian lại tự mang tính công kích, điều này cũng khiến hai anh em tránh được rất nhiều rắc rối.
Thêm nữa, dưới sự dạy dỗ kiên nhẫn của Người đẹp ốm yếu, bây giờ chúng nó đã là dị năng giả cấp 2.
Tin bọn chúng hơn một tuổi mà đã là dị năng giả cấp 2 hệ không gian mà truyền đi thì e là sẽ gây nên sóng to gió lớn mất.
“Grừ grừ!” Bọn họ bắt nạt ông ngoại kìa mẹ!
Bảo tức giận kêu lên.
“Grào grào!” Bắt nạt ông ngoại đều là người xấu!
Tiểu Bảo cũng phụ họa theo.
Mặc dù Trình Dao không hiểu hai nhóc hổ con này đang nói gì nhưng nhìn dáng vẻ đầy căm phẫn của chúng thì cũng biết ắt hẳn không phải lời gì hay ho.
Kiều Nghệ đang định liếm đầu hai đứa để bọn chúng bình tĩnh lại thì chợt nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Trình Dao.
“Xin lỗi nhé, Tiết Chí không cố ý đâu.”
Kiều Nghệ và hổ mẹ đồng thời nhìn về phía Trình Dao.
Đại Bảo Tiểu Bảo rất mất hứng, đi đến bên cạnh ông ngoại mình, nhìn chằm chằm bọn họ như hổ đói.
Hổ cha thấy vậy bèn cúi đầu dụi dụi vào chúng. Ngoại trừ đôi mắt trắng dã khủng khiếp đó ra thì trông nó chẳng giống một con vật zombie tí nào cả.
Trình Dao hiểu biết rộng, nhận ra con hổ trắng zombie này có thể là một loài zombie tiến hóa, có tinh thần trí tuệ lại còn rất thân thiết với đám Đại Bạch.
Nàng không muốn lâu rồi không gặp mà lại để lại ấn tượng không tốt cho Đại Bạch nên vội vàng nói: “Đây là tinh hạch hệ kim cấp 8, coi như đền bù."
Nói xong, Trình Dao lấy một viên tinh hạch màu vàng óng ra khỏi không gian. Nó tỏa ra hơi thế cấp 8 nồng nàn.
Hổ cha thấy vậy lập tức trợn mắt.
Tiết Chí thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ hối hận, không muốn để đội trưởng của mình phải nhận lỗi thay mình. Anh ta bèn nói: “Là lỗi của em, chị Dao không cần phải xin lỗi thay em.”
Anh ta sờ vào túi, lấy ra một viên tinh hạch hệ kim cấp 5.
“Tôi lấy cái này nhận lỗi.”
Hổ cha nhìn tinh hạch trong tay Tiết Chí một chút rồi hơi ghét bỏ dời ánh mắt đi.
Cấp 5? Không có chút tác dụng nào với hổ luôn!
Tiết Chí: “…”
Trình Dao nhìn anh ta, lắc đầu. Sau đó, nàng ngập ngừng tiến về phía Đại Bạch vài bước, khi nhìn thấy cơ thể hai con hổ trắng nhỏ kia cứng lại, nàng đành dừng lại, đặt tinh hạch xuống đất.
“Bọn mi cầm viên tinh hạch này đi.”
Nói xong, Trình Dao tò mò đánh giá hai nhóc con kia. Bọn chúng có dáng người giống nhau nhưng màu lông lại khác, một con nền trắng sọc ngang nhạt, một con toàn thân màu trắng như tuyết. Ừm, đến cả đôi mắt cũng không giống nhau, một con có đôi mắt đen tuyền, một con lại có đôi mắt xanh nhạt.
“Đại Bạch, bọn chúng đều là con của mi à?” Trình Dao thực sự không nhịn được mà đặt câu hỏi.
Hổ mama lắc đầu.
Trình Dao sững sờ, đang định hỏi lại nhưng lại nhạy cảm nhận ra có dị năng dao động. Hơn nữa, hơi thở kia rất nguy hiểm làm lưng nàng cứng đờ theo bản năng.
Một giây sau, một bóng người hơi quen mắt xuất hiện trong tầm mắt của Trình Dao.
Không đợi nàng phản ứng lại, hai con hổ trắng nhỏ lập tức hưng phấn chạy đến bên cạnh người đàn ông. Chúng nó kêu to gừ gừ grào grào, móng vuốt múp thịt thỉnh thoảng chỉ trỏ về phía bọn họ, không khác gì mấy đứa trẻ con đang mách bố mẹ.
**
Đại Bảo, Tiểu Bảo: Cái gì không làm được thì đi mách là hợp lý nhất .jpg
Là Thẩm Chi Hủ!
Trình Dao là người đầu tiên nhận ra người tới là ai, trong nháy mắt, nàng hiểu ra điều gì đó.
Xem ra tin thôn Đường Hà có dị năng giả cấp 10 bảo kê không phải là tin đồn suông.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận