Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 538

Chương 538
“Thì ra là như vậy.” Cố Hựu Kỳ càng nghe càng cảm thấy thoải mái, thậm chí anh ta còn suy nghĩ có cơ hội cũng phải trang bị một mấy chiếc máy bay trực thăng, như vậy cũng có thể thuận lợi hơn rất nhiều.
Sở Thiên vẫn không biết anh ta đang suy nghĩ gì, trả lời vấn đề của anh ta xong, ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Kiều Nghệ. Gã thấy cô không để ý đến mình, trong lòng ít nhiều cũng có chút mất mát.
Cũng đúng lúc này, Kiều Nghệ cảm nhận được ánh mắt của gã bèn ngước mắt nhìn sang. Khi đối diện với tầm nhìn của Sở Thiên, cô hơi sững sờ, sau đó mỉm cười thân thiện.
Mặc dù cô không biết tại sao thái độ của Sở Thiên lại tốt với mình như thế, nhưng cô cũng không ghét nó, cho nên mới bằng lòng thân thiết với gã.
Gã thấy thế, mặt mày theo bản năng hòa hoãn lại, sau đó nghĩ ngợi một chút rồi chủ động tìm chủ đề.
“Tiểu Nghệ này, em ở cùng với hổ trắng lớn bao lâu rồi?”
Có lẽ là không ngờ Sở Thiên sẽ hỏi điều này, Kiều Nghệ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cách thời gian mình ra đời... Hình như cũng có chín, mười tháng rồi thì phải?
Cô nhớ không rõ lắm, khổ não đến nỗi nhăn nhó cả mặt mày.
Thẩm Chi Hủ cũng đang nhìn cô, thấy cô phiền muộn thành bộ dạng này thì buồn cười nhéo nhéo gò má Kiều Nghệ: “Bảo em học tập với Đại Bạch thì không học, bây giờ thì hay rồi, thời gian cũng không biết kìa.”
Cô lấy lại tinh thần, tức giận đẩy tay của Người đẹp ốm yếu ra, cho rằng đây là anh đang sỉ nhục chỉ số thông minh của cô!
Cô chỉ là không nhớ rõ, đâu phải không biết thời gian hả!
Ôi chao, tức giận à nha, cô cũng chẳng phải hổ mù chữ.
Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ lườm Thẩm Chi Hủ.
Sở Thiên trông thấy một màn này, trong lòng cảm thấy hâm mộ khó tả. Ánh mắt gã nhìn vào gương mặt bị Thẩm Chi Hủ nhào nặn của cô, ngón tay vân vê, gã cũng rất muốn nhéo một lần...
“Người đẹp ốm yếu, anh nói bậy nói bạ, tôi không để ý đến anh nữa.” Dứt lời, cô không nhìn anh nữa, mà là nhìn về phía Sở Thiên: “Tôi không nhớ rõ, nhưng tôi đi theo mama hẳn là mười tháng á.”
Chưa đầy hai tháng nữa là tròn một năm cô đến đây rồi.
Nghĩ đến chỗ này, Kiều Nghệ không khỏi than thở một tiếng. Ban đầu cô cảm thấy bản thân rời xa hổ mẹ có lẽ sẽ không sống được bao lâu trong tận thế, sau đó để tích đức cho hổ mẹ mà nhặt Người đẹp ốm yếu về. Cô vốn mang suy nghĩ lành làm gáo, vỡ làm muôi, không ngờ Người đẹp ốm yếu lại mạnh như thế, còn là một con sen đủ tư cách, chăm sóc mình rất tốt và biết nấu nhiều món ăn ngon như vậy.
Cô nghĩ, đây chính là bàn tay vàng mà trời cao ban cho sau khi cô đến tận thế nhỉ?
Kiều Nghệ ngẫm nghĩ, lại muốn dùng cái đuôi quấn quanh cổ tay của Người đẹp ốm yếu, chẳng qua bây giờ cô đang ở dáng vẻ con người, không có đuôi, vì thế chỉ đành dùng tay thay thế đuôi nắm lấy tay anh.
Thẩm Chi Hủ giật mình sửng sốt, sau đó cười tủm tỉm nắm lại tay cô.
Còn nói không để ý đến mình cơ, nhưng chẳng phải con nhóc này lại đang lén lút sờ mó đấy à?
Nhóc cáu kỉnh trong nóng ngoài lạnh này.
Trong lòng anh càng lúc càng mềm hơn, cũng không biết điều này lại khiến Sở Thiên ở đối diện tiếp tục hâm mộ.
“Thì ra là như vậy.” Sở Thiên gật gật đầu: “Nói như thế, sau khi tận thế nổ ra không lâu, Tiểu Nghệ đã gặp được hổ trắng lớn rồi.”
Kiều Nghệ chớp chớp mắt, cô không biết tận thế bùng nổ lúc nào, chỉ đành nghiêng đầu nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ cũng không lên tiếng, mặc cho gã suy đoán, nói cho cùng anh cũng không biết cụ thể hổ trắng nhỏ ra đời vào khi nào, có điều chắc chắn cô ra đời sau khi tận thế nổ ra là được.
Không còn cách nào, cô không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhìn về phía Sở Thiên: “Chắc, chắc vậy á?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận