Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 438

Chương 438
Anh ta nói mà, sao Thẩm Chi Hủ có thời gian rảnh rỗi đi trồng hoa trồng cỏ được cơ chứ, hóa ra thứ người ta nuôi là thực vật biến dị!
Cố Hựu Kỳ thật sự không biết diễn tả sự hâm mộ và ghen tị của mình như thế nào.
“Chúng ta nghỉ ngơi nửa tiếng nữa rồi sẽ lên đường.”
Thẩm Chi Hủ ậm ừ một tiếng, lông mày khẽ động, khóe môi cong lên nở nụ cười.
“Bọn họ trở về rồi.”
“Cái gì cơ?” Cố Hựu Kỳ còn chưa nghe hiểu Thẩm Chi Hủ nói gì, một giây tiếp theo anh ta đã nhìn thấy tàn ảnh màu trắng, hổ trắng lớn chở cô bé vững vàng dừng lại ở cách đó không xa, cây thực vật biến dị kia cũng móc ở trên vai của cô bé, đương nhiên những thứ này cũng không phải là điều quan trọng, quan trọng là cành của thực vật biến dị còn đang cuốn vài con mồi!
Hâm mộ, quả thật hâm mộ xỉu úp xỉu đao luôn.
Cố Hựu Kỳ lau lau những giọt nước mắt không hề tồn tại ở trên khóe mắt.
Kiều Nghệ cẩn thận tuột từ trên người hổ mẹ xuống.
Khi cô xuống, người có hơi đứng không vững, nhưng hổ mẹ đã dùng đầu giữ ở phía sau lưng cô.
“Cảm ơn mama.”
Thính lực của Cố Hựu Kỳ rất tốt, nghe thấy câu này thì vẻ mặt có hơi phức tạp, anh ta nhìn Thẩm Chi Hủ, thấy đối phương không hoảng sợ khi bí mật bị bại lộ, còn dịu dàng mỉm cười với cô bé.
“Mọi người trở về rồi! Thu hoạch cũng khá nhỉ!”
“Đây đều là công lao của cây nhỏ.” Kiều Nghệ chỉ chỉ về phía con thỏ biến dị có chiều dài nửa mét đang được cuốn ở trên cành cây: “Còn đây là mama săn cho tôi nè.”
“Ừm.”
“Đúng rồi, cây nhỏ còn tiêu diệt một bụi thực vật biến dị, đây là tinh hạch của nó.” Kiều Nghệ chỉ chỉ vào bụi cây thực vật biến dị được cây con mini mang về, sau đó đưa tinh hạch màu xám cho Người đẹp ốm yếu :”Người đẹp ốm yếu có biết đây là tinh hạch gì không?”
Cố Hựu Kỳ vẫn không rời đi, ánh mắt không nhịn được mà rơi vào tinh hạch ở trên tay Thẩm Chi Hủ.
Tinh hạch này…
Đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
“Đây là tinh hạch hệ sương mù.”
“Hệ sương mù?”
“Đúng vậy.” Thẩm Chi Hủ gật đầu: “Đây là một viên tinh hạch hệ sương mù cấp 3, Ngao Ngao còn nhớ khi chúng ta ở thành phố Hải Á gặp phải người của căn cứ Bình An không? Người đội phó kia đã thức tỉnh dị năng hệ sương mù.
“A! Tôi nhớ ra rồi! Anh ta tên là Từ Trấn Kiệt!”
Dị năng hệ sương mù không phải là dị năng có tính tấn công cực mạnh, nó chỉ là dị năng phụ trợ, trước đó ở thành phố Hải Á, Từ Trấn Kiệt và Lâm Tiêu Uyển cũng phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
“Ừ. Trí nhớ của Ngao Ngao rất tốt.” Thẩm Chi Hủ sửa lại mái tóc lộn xộn cho cô.
Cố Hựu Kỳ ở bên cạnh quang minh chính đại nghe lén, cũng từ cuộc nói chuyện của bọn họ mà biết được còn có loại dị năng hệ sương mù này.
“Vậy gốc thực vật kia là cái gì?” Kiều Nghệ lại hỏi.
Đáng tiếc là Thẩm Chi Hủ cũng không biết, trái lại Cố Hựu Kỳ nhìn thoáng qua đã buột miệng thốt lên: “Đây là cỏ hổ nhĩ, là thực vật thường thấy ở trên núi. Có này có thể làm thuốc, có thể tránh gió giải nhiệt.”
“Cây này còn có thể làm thuốc á?” Kiều Nghệ mở to hai mắt, lần đầu tiên nó nhìn người đàn ông có vết sẹo ở trên lông mày bằng một ánh mắt khác: “Anh biết nhiều thật đấy, giỏi ghê á.”
“Cũng tàm tạm thôi.” Cố Hựu Kỳ khiêm tốn nói, nhưng vẻ mặt lại không bình tĩnh như vậy, vẻ kiêu ngạo ở trong mắt đều sắp tràn ra bên ngoài.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận