Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 604

Chương 604
Nào ngờ anh ta hưng phấn đến mặt mày hồng hào, lại chẳng nói năng gì.
Kiều Nghệ: “...”
Đúng là nhóc con xinh đẹp cạn lời.
“Cốc cốc...”
Tiếng gõ cửa vang lên không đúng lúc, Cố Hựu Kỳ ở gần nhất cười ha hả đi mở cửa, vừa thấy là Nhan Dục Chương, nụ cười trên mặt anh ta thu lại mấy phần.
“Đại ca, em đã gọi Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt đến rồi, bây giờ hai người đó đang chờ ở phòng sách.”
“Tôi biết rồi, cậu đi trước đi.”
“Vâng.”
Nhan Dục Chương rời đi rồi, Cố Hựu Kỳ trở nên nghiêm túc: “Trần Tống, dì út cậu đến rồi, có muốn đi cùng tôi qua đó không?”
“Tất nhiên là muốn rồi!” Trần Tống vội vàng bò dậy khỏi giường, bởi vì vẫn chưa thể quen với cái đuôi của mình mà suýt chút nữa ngã xuống. Vẫn nhờ Sở Thiên ở bên cạnh phản ứng kịp thời, đỡ lấy người.
“Anh em, cảm ơn anh.”
Đối mặt với mặt mày sáng rỡ hớn hở của cậu ta, trong lòng Sở Thiên cảm thấy phức tạp.
Sau khi gặp phải trắc trở mang tính hủy hoại này, tâm trạng của Trần Tống vẫn ổn như vậy thì đúng là hiếm có, nếu như là gã... Chưa chắc có thể giữ được tâm lý tốt như này.
“Được, bây giờ cậu đi qua đó với tôi.” Cố Hựu Kỳ nói xong, nhìn về phía Sở Thiên: “Sở Thiên à, anh trông chừng Hà Nguyệt Liên trước đi, nhất định phải canh chừng kỹ cô ta đấy.”
“Biết rồi.” Gã tức giận đáp trả.
“Tôi và Người đẹp ốm yếu về chỗ tôi ở trước, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy!” Kiều Nghệ sợ anh ta sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ, lập tức mở miệng phủ đầu người trước.
“... Được.” Cơ mặt Cố Hựu Kỳ giật giật, thật ra anh ta cũng không định sắp xếp nhiệm vụ khác cho Thẩm Chi Hủ.
Ngược lại Thẩm Chi Hủ ngạc nhiên liếc nhìn hổ trắng nhỏ.
Em ấy muốn nói gì với mình đây?
Anh ôm thắc mắc này, đi theo Kiều Nghệ trở về phòng.
Sau lưng hai người, Sở Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của cô với ánh mắt phức tạp.
Cố Hựu Kỳ thấy thế thì lắc lắc đầu: “Đợi tôi trở về sẽ nói chuyện của Kiều Nghệ với anh.”
Gã ừ một tiếng.
“Chị gái nhỏ xinh đẹp làm sao à?” Trần Tống nói xen vào một câu.
“Không có gì, tôi đỡ cậu qua.”
“Cảm ơn nhiều.”
Cố Hựu Kỳ lắc đầu nói không sao, nhưng trong lòng không nhịn được nghĩ nếu Sở Thiên biết Kiều Nghệ không phải người, gã sẽ có phản ứng gì đây? Sẽ hoài nghi đời người giống như lúc nãy ư? Hẳn là sẽ không đâu, có trường hợp của Trần Tống trước đó rồi, chắc là gã sẽ nhanh chóng thích ứng với chuyện em ấy không phải là người ha?
...
“Rống!”
Hai người vừa mới trở về phòng, hổ mẹ đã nôn nóng nhào về phía nhóc con, đầu lưỡi đầy đặn nhẹ nhàng liếm lên gò má non mềm của cô.
“Ha ha, mẹ à, nhột quá đi, đừng liếm, đừng liếm nữa.”
Kiều Nghệ vừa ôm người hổ mẹ, vừa né tránh đầu lưỡi của nó. Nhưng cho dù là vậy, mặt cô vẫn bị liếm mấy lần, đợi đến khi hổ mẹ cảm thấy đủ rồi, mới rời khỏi người Kiều Nghệ.
“Mama, mẹ trở nên hư rồi.”
Tuy rằng nói như thế, trên mặt Kiều Nghệ vẫn cười híp mắt, hoàn toàn không có vẻ tức giận.
Hổ trắng lớn liếc nhìn nhóc con, dễ dàng nhảy lên ghế sô pha rồi nằm xuống, ánh mắt vẫn dán chặt vào người con mình.
Cô thấy một màn này, chỉ cảm thấy trái tim cũng sắp mềm nhũn thành nước, bèn đi tới ngồi xuống bên cạnh hổ mẹ, sờ sờ lông lông trên sống lưng nó.
Thẩm Chi Hủ bị phớt lờ tự giác ngồi trên giường.
“Ngao Ngao, em muốn nói gì với tôi nào?”
Vẻ thả lỏng trên mặt Kiều Nghệ từ từ tan biến, đôi mắt màu xanh lam nhạt hiện lên mấy phần nghiêm túc.
“Người đẹp ốm yếu, tôi nhớ trong danh sách không có tên của Trần Tống, sao anh lại biết cậu ta là cháu ngoại của Thư Nguyệt được?
Có lẽ anh sẽ đáp lại rằng những việc này đều là anh nằm mơ thấy, nhưng có giấc mơ nào có thể nằm mơ thấy những chuyện chi tiết như thế chứ?”
Lần trước anh giải thích sống lại là nói đùa, lúc ấy tôi đã tin, nhưng sau chuyện này tôi suy nghĩ cẩn thận một chút, lại cảm thấy đó đều không phải là nói đùa. Anh trả lời đi, những gì tôi nói có đúng không?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận