Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 577

Chương 577
Lúc Cố Hựu Kỳ trở về, Thẩm Chi Hủ đang ở trong nhà bếp của biệt thự lớn làm đồ ăn ngon cho Kiều Nghệ.
Lần này, anh ta giống như mèo ngửi được mùi cá, tung tăng tung tẩy chạy đến.
Vì vậy, Kiều Nghệ vừa nghe thấy tiếng động, đã thấy gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười vô lại quen thuộc nào đó của Cố Hựu Kỳ. Con ngươi cô đảo quanh, Người đẹp ốm yếu chưa kịp mở miệng, cô đã chủ động lên tiếng: “Ái chà, đây chẳng phải là đại đội trưởng Cố của chúng ta sao? Anh đã về rồi đấy à?”
Không hiểu sao, Cố Hựu Kỳ lại bị giọng điệu ngọt đến phát ngấy của Kiều Nghệ hù dọa, anh ta không cần nhìn Thẩm Chi Hủ, cũng biết lúc này đây sắc mặt của anh chắc chắn rất khó coi.
Anh ta không khỏi cười khổ: “Tiểu Nghệ này, anh cũng không trêu chọc em gì đúng không?”
Sao em chỉ toàn kéo thù hận cho anh thế hả?
“Làm sao có thể chứ, bây giờ đại đội trưởng Cố đã phát tài rồi nha.”
Lời nói không đầu không đuôi này khiến Cố Hựu Kỳ nghĩ đến điều gì, lập tức xoa xoa tay giống như con ruồi, cười hì hì đến gần Kiều Nghệ.
“Tiểu Nghệ đúng là tinh tường, cái này cũng bị em nhìn ra.”
Nụ cười trên mặt cô cứng ngắc, cô cũng chỉ chế nhạo anh ta mà thôi, không ngờ thật sự để bản thân nói đúng rồi à?
“Anh nghiêm túc đó hả?”
“Đương nhiên!”
Cố Hựu Kỳ bỗng dưng cảm thấy tự hào khi nghĩ đến cuối cùng mình cũng thoát khỏi thân phận côn trùng nghèo kiết xác rồi.
“Em còn nhớ con mãng xà khổng lồ biến dị mà anh giao dịch từ chỗ bọn em không? Bọn anh chưa dùng hết vảy trên người nó, cho nên anh đã bán một ít ra ngoài.”
“Hả? Hiện giờ mới mấy ngày chứ? Anh đã tìm được người bán ư?” Kiều Nghệ ngẩn ra, không khỏi nhớ lại Ngụy Nhuận nói Cố Hựu Kỳ hình như quen biết với căn cứ trưởng của căn cứ Đông Nam. Chẳng lẽ là...
Nghĩ đến khả năng nào đó, cô hít ngược một hơi khí lạnh.
“Không thể nào, anh bán cho căn cứ trưởng gì đó á?”
“Hì hì, vẫn là Tiểu Nghệ thông minh.” Cố Hựu Kỳ lập tức giơ ngón tay cái lên cho Kiều Nghệ.
Thẩm Chi Hủ đang bận rộn bớt thì giờ nhìn sang, vừa nhìn thì vẻ mặt giật giật, lúc này đây hình tượng của Cố Hựu Kỳ đâu còn giỏi giang như kiếp trước bản thân anh nhìn thấy chứ?
Kiều Nghệ chớp mắt mấy lần, cô rất hiếm khi thấy dáng vẻ đắc chí như vậy của Cố Hựu Kỳ, lòng tò mò của cô lập tức thức dậy khi nhớ đến việc trước đó anh ta đã bỏ hết vốn gốc ở chỗ Người đẹp ốm yếu.
“Anh bán bao nhiêu?”
Anh ta mỉm cười thần bí, giơ hai ngón tay lên.
“Hai mươi viên tinh hạch hả?” Kiều Nghệ suy đoán.
Điều đó khiến anh ta trợn trắng mắt nhìn cô: “Tiểu Nghệ à, em nghĩ thoáng ra một chút được không?”
Kiều Nghệ: “...”
A, Cố Hựu Kỳ thật sự rất thiếu đánh mà!
Cô kìm nén xung động muốn đánh người, nói ra một con số: “Hai trăm.”
“Đúng rồi!” Anh ta vỗ tay bật cười, lại cảm thấy chưa đủ, còn bổ sung thêm: “Là hai trăm viên tinh hạch cấp 5 đó!”
Shh...
Kiều Nghệ hít ngược một hơi khí lạnh, ngay cả Thẩm Chi Hủ cũng nhìn sang đây, ánh mắt sâu thẳm.
“Anh cũng quá độc ác rồi... Chẳng phải nói là người quen biết à? Hơn nữa chẳng phải có câu hét giá với người lạ chứ không chém giá người quen ư?”
Đây quả thực là còn gian thương hơn cả Người đẹp ốm yếu mà!
Chậc chậc, Cố Hựu Kỳ như vậy không đi làm gian thương, đúng là mai một lòng dạ đen tối của anh ta.
“Không phải vậy. Có câu nói rất hay, anh em ruột thịt tính toán sòng phẳng, với lại áo giáp làm từ vảy của mãng xà khổng lồ biến dị rất có ích, hai trăm viên tinh hạch cấp 5 mua về, anh ấy không thiệt thòi đâu!”
Kiều Nghệ liên tục líu lưỡi: “Nhà giàu ở căn cứ Đông Nam đúng là rất nhiều.”
“Chẳng thế thì sao.” Lúc Cố Hựu Kỳ lấy được đủ hai trăm viên tinh hạch cấp 5, khỏi phải nói anh ta ghen tị cỡ nào, quả nhiên so sánh mình với người khác chỉ khiến mình tức chết!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận