Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 222

Chương 222
Vừa lúc, Cao Hoằng Khải đi coi tình hình xung quanh đã quay lại, nhìn hai mẹ con hổ bịt mũi cũng cảm thấy khó hiểu gãi gãi đầu.
“Anh Thẩm, hai người họ bị sao vậy?”
“Không có gì!”Thẩm chi Hủ không muốn nói nhiều.
“À ờ!” Tất nhiên Cao Hoằng Khải cũng không để tâm mấy.
“Đúng rồi, Trình Dao nói là cần phải lái mấy chiếc xe ra mới có thể rời khỏi chỗ này, Kính Tùng và Trình Dao cùng nhau trợ giúp.”
Mấy người trong tiểu đội của họ chỉ có hai người đó có thể lái xe, còn lại ở lại làm hậu phương hỗ trợ là được.
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng tỏ ý mình đã rõ, rồi ngồi xổm xuống, nhìn hổ trắng nhỏ vẫn đang bịt mũi.
“Ngao ngao, tôi có khẩu trang, em muốn đeo không?”
Khẩu trang ư? Đây quả là thứ tốt!
Ánh mắt của Kiều Nghệ bừng sáng, gật đầu liên tục.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy cũng cười một tiếng, trong không gian ngoại trừ có khẩu trang còn có nhiều loại đa dạng, đặc biệt còn có cái in hình mặt hổ to bự trông rất đáng yêu, anh giúp hổ trắng nhỏ đeo khẩu trang lên, còn cầm một chiếc máy ảnh ra rồi chụp một tấm ảnh.
Giờ phút này, Thẩm Chi Hủ không sợ gì hổ trắng nhỏ, cho nên khi biết anh muốn chụp ảnh cho mình, Kiều Nghệ cũng ngó đầu qua nhìn mấy lần.
“Ngaooo ngaooo…” Wow, tôi đáng yêu quá đi!
Kiều Nghệ nhìn sang hổ mẹ, bảo nó cũng mau lại đây nhìn.
Hổ mẹ bỏ bộ móng vuốt xuống, quan sát thứ đồ vật trước mặt nhóc con, hình như cũng rất hứng thú, nó rống lên một tiếng với Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ hiểu ý của hổ trắng lớn, lấy chiếc khẩu trang đã chuẩn bị sẵn đeo lên cho nó.
Nhưng do mặt của hổ trắng lớn quá bự, một chiếc hoàn toàn không kể kéo dây khẩu trang lên tới tai được, Thẩm Chi Hủ đành phải lấy thêm một cái khẩu trang khác đeo lên rồi lấy lông của nó buộc vào dây khẩu trang, thì mới có thể buộc được chắc chắn khẩu trang trên mặt hổ trắng lớn.
Mặc dù nhìn hơi kỳ nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến vẻ ngoài của hộ trắng lớn và hổ trắng nhỏ.
“Thật là đáng yêu!” Cao Hoằng Khải đáng đứng xem đưa tay đặt lên trái tim.
Thẩm Chi Hủ cũng cảm thấy vậy, còn chụp cho hai mẹ con một bức ảnh đeo khẩu trang, khi ảnh được lấy ra anh đưa cho hai mẹ con xem.
Hổ mẹ ngó mắt nhìn sang, con ngươi hơi co lại.
Sợ hai người họ không hiểu, Thẩm Chi Hủ giải thích thêm: “Đây là máy ảnh, có thể chụp được hình dáng của hai người.”
Hổ mẹ hình như hiểu được gì đó, đồng tử cũng dần bình tĩnh lại, đuôi ve vẩy, ánh mắt nhìn sang nhóc con bên cạnh.
Kiểu Nghe ngắm nghía dáng vẻ đáng yêu của bản thân, rồi nghe thấy tiếng động cơ xe hoạt động, đôi chân ngắn chạy lên phía trước.
Hổ mẹ nhắm mắt vẫy đuôi chạy theo, theo sau nó là Thẩm chi Hủ mặc áo sơ mi trắng quần đen.
Ơ…
Đây là sức hút của dị năng giả sức mạnh sao?
Cũng quá lợi hại rồi?
Khi Kiều Nghệ nhìn thấy Thạch Kính Tùng cả người đều vạm vỡ đang nâng một chiếc xe nặng mấy tạ lên, cô trợn mắt há mồm mà nhìn sang.
Thạch Kính Tùng cũng để ý thấy ánh mắt sáng trưng của Kiều Nghệ đang nhìn mình, theo bản năng nở một nụ cười thân thiện.
Kiều Nghệ nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào anh ta. Cho đến khi Thạch Kính Tùng đã đi xa, ánh mắt của Kiều Nghệ lại chuyển sang trên người Trình Dao.
Trình Dao thuần thục khống chế dị năng hệ mộc, chỉ thấy dị năng hệ mộc hóa thành những sợi dây đằng liên tục bó chặt lấy hai chiếc xe, kéo chúng sang một bên.
“Vì sao không thu mấy chiếc xe vào không gian, chúng ta đi bộ tới đó sao?” Thẩm Chi Hủ đột nhiên hỏi.
“À, không gian của Đặng Hoài Hoa có giới hạn, không thể cất chứa được nhiều xe như vậy.”
Dị năng giả hệ không gian của Đặng Hoài Hoa mới chỉ là cấp 2, nghe bảo chỉ có ba mươi mét vuông, bởi vì bên trong chứa đầy các loại vật tư trang bị nên không còn chỗ nào trống.
Ngay cả đến không gian của Thẩm Chi Hủ…
Cao Hoằng Khải xoa xoa gáy, trước đó chỉ có mình anh ta biết Thẩm Chi Hủ có không gian, anh ta đã hứa sẽ giữ bí mật cho Thẩm Chi Hủ, chẳng lẽ bây giờ bán đứng anh? Chê mình sống quá lâu hay sao!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận