Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 802: Thôn Đường Hà (8)

Chương 802: Thôn Đường Hà (8)
Trần Lôi không nói nữa, chẳng qua Hà Lăng Vĩ vẫn không cam lòng.
"Nếu không thể giết được tên khốn đó, vậy đại ca đến thôn Đường Hà giết hết mấy người trong đó để họ chôn cùng đôi mắt của tôi đi!"
"Lăng Vĩ, bây giờ cậu đừng nghĩ đến chuyện này nữa, chuyện trước nhất bây giờ là phải dưỡng thương cho tốt."
"Nhưng mắt tôi đã không còn, không còn rồi!"
Có dị năng hộ thân thì có thế nào, liệu anh ta vẫn có thể chống lại lũ zombie đang tiến hóa không ngừng không?
Không, không thể!
Đời anh ta coi như là xong rồi!
Anh ta không thể đội trời chung với tên khốn đã xẻo mắt mình!
Trần Lôi bối rối cau mày, lời Liễu Dục Đình vừa nói đúng là khó nghe, nhưng sự thật đúng là như vậy. Anh ta không dám chắc mình có thể báo thù cho Hà Lăng Vĩ không, cứ tùy tiện xông tới thì chỉ mang thiệt về mình!
Anh ta phải tốn rất nhiều công sức mới có được thực lực và địa vị hiện tại, thành thật mà nói, anh ta không sẵn lòng từ bỏ tất cả thứ này vì Hà Lăng Vĩ, thậm chí còn có chút bất mãn.
Rõ ràng hôm qua đã dặn cậu ta đừng hành động bộp chộp, sao lại không biết kiềm chế con mắt của mình vậy?
Quả nhiên là trên đầu chữ "sắc” có một con dao.
Trần Lôi nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra lần nữa nói: "Tôi nhớ căn cứ Hoài Long có một dị năng giả hệ chữa lành, chờ tôi sắp xếp xong rồi sẽ dẫn cậu đi tìm dị năng giả hệ chữa lành kia."
Dù thế nào đi chăng nữa, vết thương này vẫn cần được chữa khỏi.
Hà Lăng Vĩ im lặng một lát, sau đó nói: "Mắt của tôi... Còn có thể chữa được sao?"
"Đi xem sao đã." Nói xong, Trần Lôi liếc nhìn Liễu Dục Đình, sau khi người hiểu ý rồi mới miễn cưỡng lấy ra một viên thuốc an thần trong hộp thuốc của mình, lúc Hà Lăng Vĩ còn chưa chuẩn bị đã bị cô ấy hung hãn chích một phát.
Chưa được bao lâu Hà Lăng Vĩ đã chìm vào giấc ngủ, dưới tác dụng của thuốc an thần.
"Anh họ, thuốc an thần không có tác dụng với dị năng giả đâu, bây giờ Hà Lăng Vĩ đang ngủ, nhưng em đoán một hai tiếng sau sẽ tỉnh dậy thôi."
Trần Lôi xoa xoa mi tâm nhức nhối giữ lông mày: “Để cậu ta ngủ một lát đi.”
"Vâng." Liễu Dục Đình gật đầu: "Anh họ, anh thật sự muốn dẫn Hạ Lăng Vĩ đến căn cứ Hoài Long sao?"
"Đúng vậy, dù thế nào đi nữa, vết thương này cũng phải được chữa khỏi, không thể để nó trở nặng hơn."
"Được rồi."
"Em ở đây trông Hạ Lăng Vĩ, anh đi ra ngoài sắp xếp đã."
Liễu Dục Đình miễn cưỡng đồng ý, sau khi nhìn Trần Lôi rời đi, cô ấy quay qua nhìn Hà Lăng Vĩ cười nhạo một tiếng.
Trần Lôi ra khỏi phòng Hà Lăng Vĩ, vừa đang chuẩn bị sắp xếp để đến căn cứ Hoài Long thì một cấp dưới của anh ta đã vội vã chạy tới.
"Đại ca! Không ổn! Không ổn rồi!"
Trần Lôi nghe thấy tiếng, đôi lông mày vốn đang giãn ra lại nhăn lại: "Không ổn cái? Nói rõ xem."
Người chạy tới thở hồng hộc, sau khi bình tĩnh lại một chút mới nói: “Em đẹp gái hôm qua đến thôn Đường Hà đã dẫn theo một thực vật biến dị và một nhóm dị năng giả của bên ấy đến cướp đồ của chúng ta!"
“Cái gì?!” Trần Lôi đột nhiên mở to mắt.
“Những vật tư mà chúng ta tìm kiếm ngày hôm nay và tinh hạch dùng để săn zombie đều bị bọn họ cướp đi rồi!” Lúc này, gương mặt của người đàn ông đã đỏ bừng vì tức giận.
Trần Lôi cũng rất tức giận, nhưng rất nhanh anh ta đã bình tĩnh lại: “Người đàn ông hôm qua tấn công Lăng Vĩ có ở đó không?”
Người đàn ông lắc đầu: "Không có! Nhưng thực vật biến dị do người đẹp nhỏ kia mang tới lại rất mạnh, thậm chí cả mười người chúng ta cũng đấu không lại thực vật biến dị đó!"
Họ cũng đành bất lực nhìn những người ở thôn Đường Hà cướp đi những vật tư và tinh hạch mà họ đã khó khăn lắm mới kiếm được!
"Thực vật biến dị... Sao bọn họ dám trồng thực vật biến dị..." Trần Lôi lẩm bẩm, anh ta rất rõ thực lực của tiểu đội mình phái ra ngoài, có mấy dị năng giả cấp 5, vả lại còn mười mấy dị năng giả cấp thấp, vậy mà những người này lại không thể đấu lại một cái cây biến dị? Vậy chỉ có thể là... cái cây biến dị kia còn cao hơn cả mình...
Là cấp 8!
Nhận ra điều này, Trần Lôi hít hà một hơi.
"Tôi hiểu rồi, gọi mọi người quay lại đi, mấy ngày này các người đừng ra ngoài."
"Vậy sao được? Đại ca, nếu chúng ta trút được cục tức này, anh em sẽ không vui đâu!"
Trần Lôi cười lạnh nói: "Ngay cả tôi cũng không biết nên đối phó cái cây biến dị kia thế nào, bọn họ nếu không vui thì tự mình đi tìm người trút giận!"
Họ đang đưa anh ta vào tròng sao, tưởng là một dị năng giả cấp 7 thì muốn làm gì là làm sao? Nếu là như vậy thật, thì tại sao anh ta phải chạy đến nơi xa xôi như vậy để xưng đế? !
Vô tri à!
Trần Lôi cũng lười nói thêm với bọn họ, rồi xoay người vội vàng rời đi, quay lưng về phía người đàn ông, không khỏi lộ ra nụ cười khổ.
Đây là phong thủy thay đổi sao?
Trước đây, anh ta ỷ vào dị năng giả cấp 7 của bản thân đi truy đuổi và ngăn chặn những người trong thôn Đường Hà, không ngờ hôm nay chuyện này lại tới lượt họ!
Trần Lôi xoa xoa lông mày, quyết định không gây chiến với người trong thôn Đường Hà, thậm chí anh ta còn nghĩ đến việc rời khỏi nơi này.
Nếu không thể chọc vào, thì phải đi trốn thôi?
Nghĩ nghĩ như vậy, anh ta quay lại tìm cô em họ Liễu Dục Đình của mình.
……
"Tiểu Thụ giỏi quá!"
Nhìn thấy cây non mini dễ dàng đánh cấp dưới của Trần Lôi tè ra quần chạy trối chết, Kiều Nghệ cũng không tiếc lời khen ngợi nó.
Cây non mini vung cành của nó, sau đó nó lạch cạch lạch cạch bò lên mu bàn chân của hổ trắng nhỏ, rồi thở hổn hển leo từ mu bàn chân trèo lên cánh tay của hổ trắng nhỏ, mà tốc độ vươn cành của nó lại càng nhanh hơn.
"Về đi chị sẽ thưởng cho cưng ăn ngon!"
[Thật sao?]
[Cây có thể tự lựa không?]
Nhóc con này, đây là được voi còn đòi Hai Bà Trưng đấy à?
Kiều Nghệ nhướng mày: “Cưng muốn chọn cái gì?”
[Cây muốn ăn kem!]
"Được."
Lúc trước vì thèm ăn nên đã làm phiền Người đẹp ốm yếu nhờ anh làm kem cho cô ăn, khi đó cây non mini cũng ăn thử một cây rồi mê luôn, từ đó cứ muốn ăn kem cả ngày. Có điều Người đẹp ốm yếu đã hạn chế lượng kem của họ, một tuần chỉ cho ăn ba cây thôi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận