Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 812: Thế giới hai người (1)

Chương 812: Thế giới hai người (1)
"Người đẹp ốm yếu, nơi này chính là thành phố Phù Quang sao?"
Kiều Nghệ vừa nhìn phong cảnh bên ngoài tấm kính vừa hỏi.
Thành phố Phù Quang cách thôn Đường Hà cũng không xa, họ lái xe ba ngày là thấy bảng chỉ đường tàn tạ viết thành phố Phù Quang đứng thẳng trên đường.
Bởi vì thành phố Phù Quang là thành phố mà Người đẹp ốm yếu từng sống từ nhỏ đến lớn, cho nên cô rất tò mò về nơi đó.
"Vẫn chưa tới, nhưng sắp rồi."
Kiều Nghệ ậm ừ vài tiếng, đột nhiên nhớ ra cô từng nghe một nữ dị năng giả kể về thành phố Phù Quang. Cô không nhớ tên của nữ dị năng giả đó, chỉ nhớ là cô ấy biết Người đẹp ốm yếu, còn là bạn trung học của anh, hơn thế nữa... Là người thầm mến Người đẹp ốm yếu.
Trước đó, cô không hiểu tình cảm của mình với Người đẹp ốm yếu, cũng không có cảm giác gì khác thường với loại chuyện này, bây giờ...
Đáy lòng cô không khỏi dâng lên bọt khí chua chua.
Cô có hơi ghen tị với nữ dị năng giả đó, bởi vì cô ấy gặp được Người đẹp ốm yếu vào thời điểm cấp 2.
Chậc, cũng không biết lúc cấp 2 Người đẹp ốm yếu như thế nào, liệu có phải là thiếu niên trẻ trâu giống như những học sinh cấp 2 khác không nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, Kiều Nghệ không để ý đến bọt khí chua chua trong đáy lòng, bỗng dưng bật cười.
Thẩm Chi Hủ đang lái xe nghe thấy bên cạnh đột nhiên có tiếng cười, anh liếc nhìn sang: "Em cười gì vậy?"
Kiều Nghệ ôm cái gối hình vuông và lười biếng tựa vào cửa xe, đuôi mắt có hơi giương lên, tạo nên ý cười nhàn nhạt.
"Người đẹp ốm yếu, thời cấp 2 anh như thế nào?"
"?"
"Có trẻ trâu lắm không?"
“..."
"Sao anh không nói gì? Có phải là bị em nói trúng nên thẹn quá hóa giận rồi hả?"
Thẩm Chi Hủ bất lực nhìn cô: "Không có."
"Hả?"
"Không trẻ trâu."
Bởi vì lý do gia đình nên anh trưởng thành sớm, hơn nữa tính cách bản thân cũng rất lãnh đạm nên anh chưa bao giờ trẻ trâu.
"Thật hay giả vậy? Anh không lừa em đấy chứ?"
"Không tin hả?" Thẩm Chi Hủ bỗng nhiên hừ nhẹ một tiếng.
Không hiểu sao Kiều Nghệ lại cảm thấy một tia nguy hiểm, cô rụt cổ lại, nửa gương mặt đều chôn ở dưới gối đầu hình vuông, đôi mắt màu lam nhạt xoay tròn càng phát ra sự tò mò về thời điểm cấp 2 của anh.
"Đúng rồi, chẳng phải lúc trước chúng ta gặp bạn học cùng trường của anh sao? Em nghe cô ấy nói, trước đây thành phố Phù Quang thất thủ nhanh nhất đúng không?"
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Chi Hủ vô thức nắm chặt tay lái.
Dù đã hai kiếp, nhưng anh cũng chưa từng quên lúc trước tận mắt chứng kiến cảnh tượng đẫm máu khi con người nổi cơn điên cắn xé người bên cạnh.
Kiều Nghệ nhạy bén phát hiện sự thay đổi rất nhỏ trong tâm trạng của anh, cô không nhịn được xích lại gần.
"Người đẹp ốm yếu, anh làm sao vậy?"
"Không sao." Thẩm Chi Hủ dừng một lát: "Thành phố Phù Quang đúng là thất thủ nhanh nhất."
Khi tận thế bùng nổ, anh đang làm bán thời gian bên ngoài trường học, nhìn thấy bên ngoài hỗn loạn như vậy, anh lập tức ý thức được điều gì đó không ổn và quay trở về nhà.
Ban đầu chính phủ còn bố trí quân đội giữ trật tự và áp giải người bị virus lây nhiễm đi cách ly, song virus lây lan với tốc độ thật sự quá nhanh, chưa đầy nửa tháng mà thành phố Phù Quang đã bị thất thủ.
Trong thời gian đó, anh luôn trốn ở trong nhà và nghe thấy đài phát thanh nói là gần đó có một căn cứ của người may mắn sống sót. Lúc đó anh quyết định phải đi tới căn cứ của người may mắn sống sót, mang theo một ít vật tư và một bức ảnh chụp chung với cha mẹ và ông ngoại rồi rời khỏi nhà.
Lúc đầu zombie vẫn chưa tiến hóa nên anh đối phó rất dễ dàng, nhưng phải mất một ngày anh mới ra khỏi thành phố Phù Quang.
Sau khi ra khỏi thành phố Phù Quang không bao lâu thì gặp được một đội ngũ có sức chiến đấu không tệ lắm, biết họ cũng đang muốn tới căn cứ của người may mắn sống sót, anh cân nhắc kỹ càng rồi gia nhập đội ngũ.
Vốn cho rằng mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, nào ngờ anh bị sốt và hôn mê anh vào lúc thức tỉnh dị năng. Còn chưa tới được căn cứ của người may mắn sống sót thì anh đã bị người ta ném vào thành phố Lang, bức ảnh chụp chung vốn mang theo trong người cũng mất tích.
Nhớ lại những ký ức xa xôi này, Thẩm Chi Hủ không khỏi khẽ nhíu mày.
Kiều Nghệ không biết anh đang suy nghĩ gì, có điều cô cảm thấy khó chịu khi thấy anh nhíu mày, nếu không phải vì anh đang lái xe thì cô đã sớm đưa tay lên vuốt nếp nhăn giữa lông mày của anh rồi.
"Đừng nhíu mày, coi chừng mau già đó."
Thẩm Chi Hủ: "..."
Anh bất lực cười một tiếng, từ từ giãn lông mày ra.
"Anh già thì Ngao Ngao sẽ không thích anh nữa hả?"
Thấy ý cười trong giọng điệu của anh, Kiều Nghệ cũng cố ý nói: "Biết đâu được."
"Không nhìn ra, thì ra Ngao Ngao còn là đồ háo sắc nhỉ?"
Kiều Nghệ cười hắc hắc: "Chuyện anh không biết còn nhiều lắm, nếu không phải vì anh đẹp trai thì lúc trước em không bằng lòng cứu anh đâu."
Cô vẫn còn nhớ, khi đó cô vất vả kéo anh về hang núi, răng sữa nhỏ non nớt vừa ê vừa đau, hại cô tưởng rằng răng sữa nhỏ của mình sắp rụng tới nơi luôn rồi!
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ dừng lại: "Thật sao?"
"Ừm."
"Vậy anh phải vui mừng vì mình có nhan sắc rồi."
Giọng nói của anh nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc như thế nào.
Ngón tay Kiều Nghệ nhẹ nhàng gãi gãi gương mặt: "Anh giận rồi à?"
Thẩm Chi Hủ không cảm thấy giận, mà thật sự cảm thấy may mắn.
Nếu không phải hoàn cảnh không phù hợp, anh thật sự muốn sờ lên mặt mình.
"Đừng nghĩ lung tung."
"Được rồi..."
Lúc này, Thẩm Chi Hủ đã nhìn thấy những tòa nhà quen thuộc ở sâu trong ký ức, nơi này đã là ngoại ô của thành phố Phù Quang.
"Ngao Ngao, chúng ta sắp vào thành phố Phù Quang rồi."
Gần như là vừa nói xong, con ngươi của hai người đồng thời co lại.
Trên người Kiều Nghệ bỗng nhiên bộc phát khí tức của dị năng giả cấp 8, tấm chắn vô hình bao phủ toàn bộ chiếc xe lại.
Một giây sau, cô chợt nghe thấy tiếng xé gió vù vù, sau đó là tiếng thứ gì đó quất vào tấm chắn của cô.
"Cái quái gì vậy?" Kiều Nghệ kêu lên rồi vội vàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy một gốc cây khô chỉ còn lại lá khô đang vung vẩy cành và không ngừng quật vào tấm chắn của cô.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận