Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 377

Chương 377
“Anh nói thật à?” Cố Hựu Kỳ bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Thẩm Chi Hủ. Thấy anh gật đầu, anh ta mau chóng đưa ra quyết định, nhanh nhẹn gọi tên vài người. Những người còn lại được anh ta phân chia đi tiêu diệt toàn bộ diều hâu biến dị.
"Chúng ta sẽ đi tới đó như thế nào?" Chờ những người khác đi xa, Cố Hựu Kỳ mới kìm nén sự phấn khích của mình, hỏi anh.
Thẩm Chi Hủ không trả lời, mà nhìn về phía hổ trắng nhỏ cũng đang hơi mơ hồ.
“Ngao Ngao, có phải âm thanh kia đã thay đổi không?”
Diều hâu biến dị sẽ không vô duyên vô cớ đột kích căn cứ, chỉ có âm thanh ở khu nghiên cứu kia mới có thể điều khiển chúng làm như vậy.
Kiều Nghệ nháy mắt mấy cái, tập trung tinh thần lắng nghe tiếng hát. Tiếng hát quả thực đã thay đổi, lúc trước nó nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện, bây giờ nó lại nhuốm màu buồn bã dày đặc và sự căm ghét mãnh liệt. Suýt chút nữa nó đã làm cô mất trí, bị tiếng hát thù hận khống chế, muốn trút bỏ cảm xúc này ra xung quanh.
Cô hoảng sợ, bỗng nhiên một hơi thật sâu mới ổn định lại tâm trạng. Cô nhìn hổ mẹ, nhưng ánh mắt điềm tĩnh thường ngày của nó đã hơi thay đổi. Rõ ràng là nó cũng bị tiếng hát kia ảnh hưởng tới!
“Ngao Ngao?”
Giọng nói của Người đẹp ốm yếu khiến Kiều Nghệ lấy lại tinh thần, cô gật đầu.
“Gru gru…” Người đẹp ốm yếu, tiếng hát này thực sự thay đổi rồi! Thật kinh khủng, suýt nữa là mẹ con tôi đã bị bài hát này khống chế!
“Ra vậy…” Thẩm Chi Hủ thấp giọng lẩm bẩm.
“Ra vậy cái gì thế?” Cố Hựu Kỳ vừa nghe có thể cứu được bạn nối khố Nhan Dục Chương đã không thể bình tĩnh lại. Bây giờ anh ta thấy không biết một người một hổ đang nói gì thì vội vàng hỏi han: “Rốt cuộc các anh đang nói cái gì vậy? Bây giờ chúng ta phải làm gì để lẻn vào khu vực nghiên cứu đây?”
“Đi qua trước đã.”
"Cái gì?" Cố Hựu Kỳ còn chưa nhận được câu trả lời, Thẩm Chi Hủ đã tiên phong quay người đi đến khu vực nghiên cứu.
Kiều Nghệ thấy thế bèn theo chân hổ mẹ đuổi kịp Người đẹp ốm yếu.
“Đại ca?” Ngũ Côn lo lắng nhìn về phía Cố Hựu Kỳ.
"Chúng ta cũng đi thôi!"
Cố Hựu Kỳ dứt lời rồi nhanh chóng đuổi theo.
Nếu Thẩm Chi Hủ đã nói bọn họ đi cùng nhau thì nhất định sẽ có cách để bọn họ lẻn vào khu vực nghiên cứu!
Chờ tôi nhé Chương Tử! Hôm nay tôi chắc chắn có thể đưa cậu ra ngoài!
Đoàn người Thẩm Chi Hủ dừng lại ở cách khu nghiên cứu không xa.
Cố Hựu Kỳ nhìn trước cửa khu nghiên cứu được canh gác nghiêm ngặt, không hề bị diều hâu biến dị gây ảnh hưởng, không khỏi trầm giọng hỏi Thẩm Chi Hủ: “Chúng ta phải làm thế nào mới có thể vào được bên trong?”
“Mọi người hãy lại gần đây.”
Bốn người ở bên trong bao gồm Cố Hựu Kỳ đều trố mắt nhìn nhau, không biết Thẩm Chi Hủ muốn làm gì, vẫn là Cố Hựu Kỳ cho bọn họ một ánh mắt, lúc này bọn họ mới tới bên cạnh Thẩm Chi Hủ, cuối cùng Cố Hựu Kỳ nhìn về phía Thẩm Chi Hủ bằng ánh mắt dò hỏi.
Thẩm Chi Hủ không nhìn Cố Hựu Kỳ, mà cụp mắt nhìn một chân của hổ trắng nhỏ.
“Ngao Ngao, như vậy có được không?”
Kiều Nghệ đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng grừ grừ đáp lại.
“Grừ grừ” Được chứ, nhưng mà không được để bọn họ cách tôi quá xa.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy vậy, thì khẽ thì thầm với Cố Hựu Kỳ: “Mọi người đừng cách Ngao Ngao quá xa, hiểu không?”
Như vậy là có ý gì?
Bốn người Cố Hựu Kỳ không rõ nguyên nhân nên Thẩm Chi Hủ cũng không có ý định giải thích quá nhiều, khi anh cảm nhận được hổ trắng nhỏ đã phóng thích dị năng thì nói: “Chúng ta đi thôi.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận