Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 238

Chương 238
"Chuyện gì vậy?"
"Grừ grừ..." Người đẹp ốm yếu, con chó con đó chết rồi! Thật đáng tiếc...
Thẩm Chi Hủ biết hổ trắng nhỏ đang lo lắng cho chó con, cảm thấy cô có chút buồn bực vì vậy nhẹ giọng hỏi: “Con chó con bị gì sao?”
Kiều Nghệ gật đầu.
Thẩm Chi Hủ hiện tại đã hiểu con chó gầy gò này chắc chắn đã chết, anh bế hổ trắng nhỏ lên, mặc dù bây giờ nó nặng hơn trước rất nhiều nhưng anh vẫn ôm được nó, vẻ mặt không hề thay đổi.
"Ngao Ngao đừng buồn, có thể nó cũng muốn chết bên cạnh chủ nhân của nó."
Nếu không, nó đã không canh giữ chủ nhân của mình lâu như vậy mà không thèm ăn uống.
Kiều Nghệ cảm thấy Người đẹp ốm yếu nói đúng, nỗi buồn trong lòng cũng tiêu tan đi rất nhiều.
"Ngao Ngao có muốn quay lại xe nghỉ ngơi không?"
Kiều Nghệ gật đầu đúng lúc ngáp một cái, nhìn hổ mẹ cũng bắt đầu lim dim buồn ngủ.
Thẩm Chi Hủ ôm hổ trắng nhỏ trở lại xe, hổ trắng lớn cũng cùng hổ con lên xe, hai mẹ con nằm trên đệm ôm chặt lấy nhau.
Anh quay lại canh đêm, vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói của Trình Dao.
"Anh thực sự không suy nghĩ về điều đó nữa à? Anh thực sự có thể tự mình bảo vệ Ngao Ngao không?"
Trình Dao biết Thẩm Chi Hủ sẽ quan tâm tới hổ trắng nhỏ, cho nên mới cố ý nói lời này nhưng vừa nói xong đã thấy sắc mặt Thẩm Chi Hủ trở nên lạnh lùng, nàng không biết mình đã nói sai gì mà đôi mắt đẹp của đối phương lạnh lùng rơi vào mình khiến dị năng hệ mộc trong cơ thể nàng kích động.
"Không phiền cô lo lắng."
Nếu mình không bảo vệ được hổ trắng nhỏ thì trên đời này còn ai có thể bảo vệ em ấy chứ?
Trình Dao sao?
Nghĩ đến kiếp trước hổ trắng lớn bị viện nghiên cứu bắt giữ sống không bằng chết, Thẩm Chi Hủ cười lạnh một tiếng.
Trình Dao ở một bên hiển nhiên là bị Thẩm Chi Hủ dọa sợ, nàng cố gắng trấn tĩnh dị năng đang dâng trào trong cơ thể, trong lòng bất an không mở miệng nói nữa, ánh mắt mờ mịt nhìn Thẩm Chi Hủ.
Mặc dù kiếp trước chưa từng nghe đến tên Thẩm Chi Hủ, nhưng nhìn qua một hai lần trao đổi ngắn gọn, người đàn ông này chắc chắn không phải là người đơn giản, không thể để động vào.
Trình Dao liên tục cảnh cáo chính mình, nhưng nghĩ đến Đại Bạch, nàng chỉ có thể cười khổ.
(Thẩm Chi Hủ: Không ai có thể bảo vệ được vợ tôi, trừ tôi.)
***
Đêm đã khuya, bầu trời vắng sao.
Lý Văn Bân và một nhóm người đang ngồi trong phòng khách rộng rãi, thảo luận về chuyến đi tiếp theo.
Thẩm Chi Hủ tránh xa bọn họ, lấy ra tấm thảm sạch sẽ ngồi lên, dùng gậy trêu mèo trêu chọc hổ trắng nhỏ.
Hổ trắng lớn nằm một bên lười biếng nhìn bọn họ.
Kiều Nghệ thực ra không có hứng thú chơi gậy mèo, nhưng hiếm khi thấy Người đẹp ốm yếu lại nhàn nhã vô tư như vậy nên cô miễn cưỡng chơi cùng anh. Cho nên khi Người đẹp ốm yếu vẫy cây gậy mèo trêu trước mặt, cô đã hợp tác duỗi bàn chân nhỏ ra và cố gắng cào nó vài lần, khi Người đẹp ốm yếu tiếp tục đưa gậy trêu mèo ra cô đã lại duỗi móng vuốt nhỏ.
Hết vòng này đến vòng khác, Kiều Nghệ mệt mỏi nằm trên thảm không muốn cử động, dù Người đẹp ốm yếu có đặt trò gậy trêu mèo trước mặt thế nào đi chăng nữa đôi mắt cô vẫn lười biếng nhìn nó, trông giống y như hổ mẹ bên cạnh.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, đành phải thu cây gậy trêu mèo lại lấy cá khô ra, đây cũng là nguyên liệu sưu tầm từ cửa hàng thú cưng nhưng anh chưa từng cho hổ trắng nhỏ ăn dù chỉ một lần.
"Ngao Ngao, em muốn ăn không?"
Kiều Nghệ có chút hứng thú, ngước mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ…" Gì vậy? Ức gà? Thịt bò khô? Hay thịt heo khô?
"Ngao Ngao đã từng ăn nó chưa? Đó là cá khô." Thẩm Chi Hủ nhớ lại ngày hai người quen nhau, ngoại trừ món bạch tuộc nướng mà anh đã nấu cho hổ trắng nhỏ trước đó ra, anh chưa từng thấy hổ trắng nhỏ ăn bất kỳ loại thủy sản nào khác.
"Grừ grừ…" Cá khô à? Tất nhiên là tôi đã ăn rồi.
Nhưng đó là chuyện của đời trước.
Kiều Nghệ hoài niệm liếm môi, nhìn hổ mẹ lười biếng ở một bên.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận