Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 739

Chương 739
“Cho cô ta vòng ức chế dị năng đi.”
"Để tôi! Để tôi!" Trần Tống chủ động ra tay, song còn lấy sợi dây thừng Thẩm Chi Hủ ném tới trói người lại.
"Người tỉnh lại thì giao chuyện thẩm vấn cho mấy người."
Sở Thiên gật đầu: "Yên tâm, nhất định tôi sẽ làm cho cô ta nói ra hết những gì cô ta biết!"
Nói xong, trong mắt gã hiện lên một tia tàn nhẫn.
Căn cứ Thần Quyến gây ra cho họ tổn thất lớn như vậy, nhất định phải hung hăng đòi lại hết!
Khi cây non mini cuốn một cái bọc nhỏ như cái bọc quần áo trở về thì những người khác cũng đã quay lại.
Thẩm Chi Hủ không nhận cái bọc đồ cây non mini đưa, chỉ ra hiệu bảo nó đưa cho Sở Thiên.
Sở Thiên lập tức nhìn Thẩm Chi Hủ dò hỏi.
"Phát mấy tinh hạch này ra đi."
"Anh không cần?"
"Tôi không cần."
Sở Thiên nghe xong cầm lấy bọc đồ của cây non mini đưa, mở ra thấy bên trong ước chừng có mấy trăm tinh hạch, đều là những tinh hạch ngũ hành thông thường nên cũng không từ chối nữa.
Họ đã mất đi tám người, đúng lúc cũng cần những tinh hạch này để xoa dịu tâm trạng của mọi người.
Trần Tống liếc nhìn những người quay lại, phát hiện không có Ninh Tuyết trong đó nên cậu ta hơi sửng sốt một chút.
"Chị Tuyết đâu?"
"Chị Tuyết ấy à..." Nghe thấy Trần Tống hỏi, một người đàn ông buồn bã và giận dữ cách đó không xa chế nhạo, ánh mắt đầy giễu cợt.
"Ninh Tuyết quỳ ở ngoài! Nói là muốn đền tội cho mấy anh em đã chết!"
Kha Hán cũng bất lực, có hai người anh em chết đi đều là cấp dưới của anh ta, cũng rất tức giận với hành vi hôm nay của Ninh Tuyết. Nhưng sự việc đã đến nước này, có tức giận thế nào cũng vô ích, bây giờ lại là lúc cần người cũng đâu thể để Ninh Tuyết chết để đền tội cho anh em?
"Đùa cái gì? Trời lạnh đất tuyết, cô ấy bệnh còn phải tốn thuốc?" Một nữ dị năng giả nhỏ nhắn bĩu môi nói.
"Ồ, cô ấy muốn quỳ thì để cô ấy quỳ!" Người đáp lại nữ dị năng giả chính là nam dị giả nghe từ lúc đầu.
Trong số những người chết đó có hai người có quan hệ tốt với anh ta nên anh ta không thể tha thứ cho người đã gây ra tình huống này là Ninh Tuyết, cũng rất ghét đám người Trần Tống. Tuy nhiên lý trí anh ta hiểu muốn còn sống để tới căn cứ Thần Quyến thì không thể thiếu Ninh Tuyết, nếu không...
Người đàn ông nắm chặt tay, tìm một góc ngồi xuống, định mắt không thấy thì tâm không phiền!
Một số người khác cũng có hành động tương tự như người đàn ông đó, họ đều thân thiết với tám người đã chết.
Sở Thiên nhìn cảnh này, bất lực mà thở dài một tiếng.
Bọn họ tạo nghiệt gì vậy!
Trần Tống muốn ra ngoài xem Ninh Tuyết thế nào, lại bị Sở Thiên kéo xuống.
“Hãy để cô ấy yên.”
"Nhưng……"
“Ninh Tuyết cũng là người lớn, cô ấy sẽ có chút chừng mực.”
Bỗng Trần Tống im lặng, vẻ mặt ảm đạm liếc nhìn mấy người đang đứng trong góc.
"Tôi hiểu rồi."
Trong khi nói chuyện, sắc mặt Trần Tống thoáng trở nên dữ tợn lên khi nhìn thấy Dương Nhã đang bị trói chặt dường như đang có dấu hiệu tỉnh lại.
Cậu ta không cần suy nghĩ, lập tức kéo Dương Nhã ra ngoài.
Dương Nhã vừa tỉnh dậy, là đã gặp phải sự đối xử thô bạo như vậy nên đã hoảng sợ mà hét ra tiếng chói tai.
Cô ta là dị năng giả hiếm có có thể che chắn tinh thần lực, bình thường ở căn cứ Thần Quyến được người cung kính, ra ngoài làm nhiệm vụ cũng được dị năng giả cấp cao bảo vệ, nào có bị đối xử như vậy bao giờ?
"Làm gì vậy? Thả tôi ra! Thả tôi ra!" Giọng nói của Dương Nhã có chút sắc bén.
Những người trong góc nghe vậy chợt mở mắt ra, bọn liếc mắt nhìn nhau một cái là đã hiểu ý.
Họ đứng dậy, đi theo Trần Tống.
Cũng không biết Trần Tống đã kéo Dương Nhã đến nơi nào, mà tiếng hét chói tai của Dương Nhã lại càng ngày càng xa hơn.
Sở Thiên nhíu mày, nói Ngụy Nhuận đi theo sau xem tình hình.
Kha Hán xoa xoa lỗ tai, đi tới trước mặt Sở Thiên: “Đội trưởng Sở, lúc nào đội trưởng Cố mới quay lại vậy?"
Trước khi ra đi, Cố Hựu Kỳ đã để lại cho Sở Thiên một cái điện thoại vệ tinh, nhưng mấy ngày nay điện thoại vệ tinh không hề vang lên.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận