Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 113

Chương 113
Đến lúc nào rồi, Người đẹp ốm yếu còn có tâm trạng để nói đùa vậy?
Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng nhỏ đang oán thầm mình, sau khi quăng ngã zombie trên nóc thì theo sát phía sau xe Đinh Thụy Bác.
Lúc này Kiều Nghệ cũng xem xét gương chiếu hậu, suýt chút nữa lại muốn xù lông.
Trời ạ, phía sau bọn họ có rất nhiều zombie đang đuổi theo!
Tại sao bọn chúng lại chạy nhanh như vậy? Đây không phải tốc độ của zombie!
Lý Văn Bân ở phía sau cũng cảm thấy nguy hiểm, dị năng giả bên trong liên tục phát ra dị năng tấn công zombie phía sau.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, lông mày khẽ động.
"Xem ra bọn họ cũng không quá ngu ngốc."
Anh nhỏ giọng thì thầm rơi vào trong tai cô, cô âm thầm dò xét ánh mắt của anh, thấy sắc mặt của anh vẫn bình thường thì cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Hôm nay Người đẹp ốm yếu bị sao vậy? Cô cảm giác anh có gì đó rất lạ...
Có đám dị năng giả Lý Văn Bân ở đằng sau dọn dẹp zombie, cho nên zombie đi theo sau lưng bọn họ càng ngày càng ít.
Khi một con zombie cuối cùng đã bị bọn họ xử lý sạch sẽ, bọn họ đi theo Đinh Thụy Bác cũng không biết đến nơi nào. Xung quanh vắng lặng, sắc trời cũng dần dần trở nên mờ tối.
“Thú vị.”
Thẩm Chi Hủ thấp giọng nỉ non một tiếng, giống như nhìn thấy điều gì đó thú vị, đáy mắt lóe lên tia sáng nóng lòng muốn thử nho nhỏ.
Kiều Nghệ cảm thấy có chút xa lạ khi nhìn Người đẹp ốm yếu như vậy, cô lùi về phía sau, cho đến khi chạm vào cửa xe.
Thẩm Chi Hủ nghe thấy tiếng vang nhỏ xíu thì lập tức thu hồi cảm xúc nơi đáy mắt, nghiêng đầu nhìn về phía con hổ trắng nhỏ ở một bên, thấy cô hình như hơi sợ anh, ánh mắt hơi khựng lại một lát.
Người ta đều nói động vật nhạy cảm nhất, xem ra hổ trắng nhỏ đã nhận ra điều gì đó rồi.
“Em sợ tôi à?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Kiều Nghệ nghe anh nói thế bèn gượng gạo liếm liếm lông xù bên mép, không dám đối mặt với Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ cũng không tức giận, ngược lại khe khẽ thở dài một hơi: “Đừng sợ tôi, tôi sẽ không làm hại em đâu.”
Kiều Nghệ không khỏi nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, anh đã quay đầu nhìn về phía trước, nhưng mặt bên để lại cho cô lại khiến cô cảm thấy mấy phần cô đơn.
Kiều Nghệ mềm lòng khi nhớ lại thời gian này sống chung với Người đẹp ốm yếu, cô chủ động tiến tới, vùi mình trên bắp đùi của anh, móng vuốt nhẹ nhàng móc lấy áo anh, nhẹ giọng kêu lên.
“Ngao ngao...” Người đẹp ốm yếu, xin lỗi, tôi không cố ý đâu.
“Ngao ngao ngao...” Mặc dù tôi không biết tại sao anh phải hủy diệt thế giới, nhưng tôi cảm thấy bây giờ anh vẫn là một người tốt. Cho nên tôi sẽ trông chừng anh, sẽ không để anh đi tới kết cục trong tiểu thuyết kia.
Kiều Nghệ đã hạ quyết tâm rồi, cô muốn dẫn Người đẹp ốm yếu đi lên con đường chính đáng, không để anh trở thành trùm phản diện siêu cấp hủy diệt thế giới trong tiểu thuyết kia.
Sự chủ động tiếp cận và thân thiết của hổ trắng nhỏ đã sưởi ấm trái tim có chút lạnh như băng của Thẩm Chi Hủ, khóe môi của anh vô thức nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.
“Em không sợ tôi ư?”
Kiều Nghệ nghe ra vẻ chế nhạo trong giọng nói của Người đẹp ốm yếu, bèn ngượng ngùng dùng móng vuốt gãi gãi mặt mình.
“Ngao ngaoo...” Không sợ nữa, không sợ nữa.
“Ngao ngao ngaooo...” Người đẹp ốm yếu đối xử tốt với hổ, tôi không sợ anh đâu.
Thẩm Chi Hủ khẽ mỉm cười, đưa một tay ra xoa xoa đầu cô.
“Thật ngoan.”
Kiều Nghệ dụi dụi lại vào lòng bàn tay của Người đẹp ốm yếu.
“Ngao ngao...” Tôi vẫn luôn rất ngoan nè!
Trong lúc Thẩm Chi Hủ nói chuyện với hổ trắng nhỏ, sự chú ý của anh vẫn tập trung vào trên người Đinh Thụy Bác ở phía trước, sau khi phát hiện gã hình như có ý định dừng xe, anh cũng dần dần thả chậm tốc độ.
Kiều Nghệ như cảm nhận được, cái tai tròn dựng trên đầu khẽ run lên, sau đó cô đứng lên trên đùi của Người đẹp ốm yếu.
(Thẩm Chi Hủ: Xém xíu hù vợ sợ òi!)

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận