Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 493

Chương 493
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Chi Hủ mở mắt ra, đập vào mắt chính là một đôi mắt màu xanh nhạt tràn đầy lo lắng, anh khẽ mỉm cười xoa xoa đầu cô.
“Ngao Ngao, tôi không sao đâu.” Dứt lời, anh nhìn về phía Thạch Ngọc Cầm, nở nụ cười ý vị sâu xa khi thấy cô ta dường như đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Thạch Ngọc Cầm lấy lại tinh thần, cô ta lấy lại một viên tinh hạch cấp 5 trên bàn trà nhỏ về: “Cảm ơn anh, anh Thẩm, nếu như còn có vấn đề thì tôi sẽ đến tìm anh.”
Lời vừa nói xong, cô ta đứng dậy vội vàng rời đi.
Kiều Nghệ đưa mắt nhìn theo bóng lưng vội vã của cô ta, mi tâm cũng sắp nhíu thành nút thắt.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, bèn đưa tay ra vuốt lên mi tâm cô: “Ngao Ngao đừng có nhíu mày.”
Kiều Nghệ đẩy tay anh ra: “Người đẹp ốm yếu này, tại sao anh vẫn muốn dạy cô ta làm thế nào để điều khiển dị năng không gian chứ? Chẳng phải cô ta là người xấu ư?”
“Ừ, cô ta là người xấu, nhưng không cản trở chúng ta kiếm tinh hạch của cô ta.” Thẩm Chi Hủ cầm hai viên tinh hạch cấp 5 trên bàn trà nhỏ lên chơi đùa.
“Nhưng mà sau khi cô ta học được rồi, vậy không phải chúng ta sẽ nguy hiểm thêm một phần ư?”
Thẩm Chi Hủ khẽ bật cười ra tiếng, bàn tay rảnh rỗi nhéo nhéo gò má cô: “Ngao Ngao tưởng rằng dị năng không gian dễ khống chế như vậy hả?”
Kiều Nghệ trợn tròn đôi mắt: “Òa, anh đang bẫy cô ta!”
“Tôi không có mà, Ngao Ngao đừng vu oan cho tôi.” Anh vô tội nhún vai, Thạch Ngọc Cầm muốn học, vậy anh sẽ dạy. Bản thân cô ta phải tự gánh vác những nguy hiểm gặp phải trong quá trình học tập thôi.
Kiều Nghệ cũng không tin anh, trong lòng len lén dán nhãn người nham hiểm xảo trá lên cho Người đẹp ốm yếu.
(Thẩm Chi Hủ: Để nuôi gia đình sống qua ngày mà tui phải trả giá quá nhiều, haizz.)
***
"Đại ca, Giang Nam và mọi người vẫn chưa về."
"Phái người đi tìm chưa?"
"Tìm rồi ạ, nhưng cũng vẫn chưa về."
Sở Thiên im lặng ngước mắt nhìn về phía màn đêm u tối bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có một loại cảm giác mưa gió sắp nổi lên.
"Đúng rồi đại ca, thằng nhãi Kỷ Chính đó không chịu ngồi yên, đã bắt đầu bí mật liên hệ với những người khác rồi."
"Thật sao?" Sở Thiên rút ra một điếu thuốc từ hộp thuốc trên bàn rồi đưa vào trong miệng, Ôn Khang ở đối diện thấy thế thì cầm lấy cái bật lửa châm điếu thuốc giúp gã.
"Đại ca, có nên ra oai phủ đầu với bọn chúng không?"
"Không cần, cậu đợi lát nữa phân công nhiệm vụ cho Kỷ Chính."
"Gì cơ ạ?"
"Để cậu ta đi tìm Giang Nam về."
Đôi mắt Ôn Khang sáng lên, liên tục đồng ý, sau đó cậu ta nghĩ đến gì đó lại thấp giọng nói: "Đại ca, sáng nay em đã điều tra được người phụ nữ kia. Một tháng trước ả ta đến hang Tiêu Tiền của chúng ta, tên là Cao Nhược Lâm. Khi ả ta đến còn dẫn theo một tên mặt trắng tên là Vân Trác Việt gì đó. Bọn họ vừa đến đã cấu kết với Kỷ Chính, chỉ sợ là ẩn giấu ý đồ xấu trong đó!".
Ôn Khang có hơi căm phẫn khi nói đến đây, trước đây là do một tay đại ca dọn dẹp sạch sẽ hang Tiêu Tiền, nể mặt Kỷ Chính mới cho hắn ngồi vào vị trí gia chủ thứ ba. Ai ngờ thằng nhãi này có tham vọng lớn, không cam chịu ở dưới trướng người khác, bắt đầu có ý định lật đổ đại ca.
Nếu muốn Ôn Khang nói thì nên chặt thành nhãi Kỷ Chính này ra, xem tên cặn bã này còn dám có ý định lật đổ đại ca không.
Sở Thiên phả ra làn khói, khuôn mặt gã mơ hồ dưới làn khói lượn lờ: "Phái người theo dõi bọn chúng. Nếu bọn chúng thật sự muốn làm chuyện gì có lỗi với hang Tiêu Tiền thì cứ giết đi."
"Vâng!" Ôn Khang vô cùng vui vẻ đồng ý, vẫn không quên oán trách nói: "Đại ca nên nói như vậy từ lâu rồi mới phải."
Sở Thiên mỉm cười không nói thêm gì nữa.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận