Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 59

Chương 59
Uống xong một chén nước linh tuyền, lông mi trắng như tuyết của hổ trắng lớn hình như hơi giật giật, Trình Dao chú ý tới, không khỏi thả chậm hô hấp, mấy giây sau, hổ trắng lớn từ từ mở mắt, lộ ra tròng mắt màu lam xinh đẹp, dường như chứa đựng toàn bộ bầu trời xanh thẳm.
Mặt Trình Dao lộ vẻ mừng rỡ, nhìn hổ trắng lớn mê man chớp chớp mắt, sau đó, con ngươi xinh đẹp phản chiếu bóng dáng của nàng. Song, nàng chưa kịp mừng rỡ chào hỏi với nó, thì hổ trắng lớn đã khàn khàn gầm nhẹ một tiếng, liều mạng không để ý vết thương, gượng ép đứng lên, lùi lại cách xa nàng hai mét, cái đuôi thật dài thẳng băng, cảnh giác nhìn nàng chằm chằm.
Nụ cười trên mặt của Trình Dao lập tức cứng ngắc, lúc này nàng mới nhớ tới chuyện mình đã sống lại, hiện giờ Đại Bạch còn chưa biết nàng và cũng chưa phải là người bạn đồng hành cạnh bên nàng.
Trình Dao hít một hơi thật sâu, đè ép tâm trạng khổ sở phiền muộn, miễn cưỡng giật giật môi, hai tay giơ hai bên người, làm ra tư thế vô hại.
"Đừng kích động, ta sẽ không làm tổn thương mi, mi có nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì không?"
Hổ trắng lớn lắc đầu, ký ức trước khi hôn mê nhảy loạn trong bộ não của nó.
Nó nhớ rằng mình và bé con đã gặp phải một con quái vật hai chân đáng sợ, vì bảo vệ bé con nên nó đã đánh nhau dẫn dụ con quái vật hai chân đi nơi khác, cuối cùng dùng toàn lực giết chết con quái vật hai chân đó.
Trình Dao biết hổ trắng lớn rất thông minh, cho nên nàng không ngừng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nó, nhận ra tia bừng tỉnh trong mắt nó, nàng nhanh chóng nói: “Mi đã giết chết một con zombie tốc độ cấp 4, lúc mi hôn mê, là ta đã cứu mi."
Hổ trắng lớn vẫy đuôi, nhớ tới thân hình mảnh khảnh mà nó mơ hồ nhìn thấy trước khi bất tỉnh, chắc là quái vật hai chân trước mặt này nhỉ?
Nhìn thấy hổ trắng lớn không có phản ứng gì, Trình Dao hơi thất vọng.
Đột nhiên nàng nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng lấy tinh hạch từ trong lòng ngực ra đưa cho hổ trắng lớn.
"Đây chính là tinh hạch của zombie mi giết, ta giúp mi đào ra."
Hổ trắng lớn chỉ liếc nhìn tinh hạch một cái, sau đó không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt bắt đầu dò xét môi trường xung quanh, nhận ra rằng đây không phải là môi trường quen thuộc, cơ thể hổ bắt đầu xao động bất an.
Đây là đâu?
Nó đã đi được bao lâu rồi?
Tình hình của nhóc con bây giờ thế nào?
Nghĩ đến nhóc con của mình mới cai sữa, mới học được cách săn bắt động vật nhỏ, ngoài kia có rất nhiều quái vật hai chân, nếu không có mình ở bên, bé con làm sao có thể an toàn sống sót qua thời kỳ này bây giờ?
Càng nghĩ, hổ trắng lớn lại càng lo lắng, bắt đầu đi tới đi lui.
Trình Dao không biết tại sao hổ trắng lớn đột nhiên mất kiên nhẫn, nhìn vết thương trên người nó cuối cùng cũng đã lành, vội vàng nói: “Hổ trắng lớn, đừng đi, vết thương của mi còn chưa lành đâu!”
Hổ trắng lớn dừng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào quái vật hai chân kỳ lạ trước mặt.
Trình Dao không nhớ đã bao lâu rồi nàng không nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ như vậy của hổ trắng lớn, chóp mũi cảm thấy chua chát, cố chịu đựng sự đau đớn trong lòng mà nhẹ nhàng giải thích: “Ta biết mi có thể hiểu được lời ta nói, nhưng tình trạng thể chất hiện tại của mi không thích hợp để đi lại, chờ vết thương của mi tốt lên rồi mi muốn đi đâu cũng được. Còn nữa, đây là không gian của ta, rất an toàn, sẽ không có con người hay zombie nào xuất hiện tấn công mi. Vì vậy trong thời gian này, mi có thể nghỉ ngơi ở đây, hồi phục sức khỏe, được không?”
"Rống…"
Hổ trắng lớn đột nhiên gầm lên một tiếng, tuy rằng bị thương nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm, rõ ràng là đang cự tuyệt Trình Dao.
"Mi nghe lời đi. Vết thương của mi thực sự vẫn chưa lành, chờ mi khỏe lại, ta thả mi ra ngoài được không?" Nhìn thấy vết thương trên bụng nó nứt ra rỉ ra máu đỏ thẫm, hốc mắt Trình Dao đỏ bừng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận