Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 835: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (12)

Chương 835: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (12)
Cô cũng vui vẻ thêm chút, không nhớ hồi nhỏ mình có giữ lấy thức ăn như vậy không, nhưng bộ dáng hai nhóc hổ con như thế này trông thật đáng yêu.
Kiều Nghệ nghiêng đầu qua, vươn cái lưỡi đầy đặn ra liếm chúng nó.
Lại không kiểm soát được sức lực của mình, nên hai nhóc hổ con đã bị cô liếm đến mức ngã ngửa trên tấm đệm mềm mại, nằm dài ra, cổ họng chúng còn phát ra mấy tiếng kêu đầy mùi sữa.
Kiều Nghệ: "..."
Cô áy náy rụt lưỡi lại, cũng không dám nhìn Người đẹp ốm yếu ở bên cạnh.
Sau khi hai nhóc con bị liếm ngã ngửa ra, chúng lại bắt đầu "grao grao" ré lên, có lẽ do chúng còn nhỏ, nên theo bản năng mà cảm thấy thiếu an toàn với môi trường bên ngoài, cái mũi nho nhỏ của chúng giật giật, bò về nơi mà chúng cảm thấy an toàn và thân thuộc nhất.
Vừa bò, cái đuôi ngắn ngủn đáng yêu của chúng vừa lắc lư nhẹ theo bước đi.
Trông rất dễ thương.
Hai mắt Kiều Nghệ lấp lánh như muốn hóa thành sao, khi nhìn hai nhóc con nhỏ của mình.
Thẩm Chi Hủ ở bên cạnh dù bận vẫn ung dung quan sát, như thể nhìn thấu được hai nhóc con khi còn nhỏ đáng yêu đến nhường nào.
"Ngao Ngao, lúc nhỏ em cũng vậy sao?"
Kiều Nghệ nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt hổ màu xanh lam nhạt ngấn nước đầy vẻ bối rối.
[Em không biết.]
Lúc mới sinh ra, cô còn đang đắm chìm trong nỗi bàng hoàng là mình đã xuyên qua, mắt còn chưa mở, cả con hổ đều ngơ ngác, thì làm sao nhớ được lúc đó mình trông như thế nào.
Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ chợt nhớ tới một vấn đề.
[Người đẹp ốm yếu!]
“Hửm?”
[Anh nói xem mắt của nhóc con mở rõ thì sẽ có màu gì đây?]
Trước đó Kiều Nghệ cũng có hỏi hổ mẹ, trước khi hổ cha bị cảm nhiễm biến thành zombie, đôi mắt của nó có màu xanh lam nhạt giống như của họ, mà các vằn trên người cô nhạt như vậy cũng là do gen của hổ cha.
Nghĩ đến vằn, cô nhìn qua hai nhóc con toàn thân trắng như tuyết.
Ừm, tới lượt cô là hết mực rồi thì phải...
“Màu lam?” Thẩm Chi Hủ bị hỏi tới nỗi nghẹn hong, do dự một lát mới ngập ngừng hỏi ra.
[Có thể có màu đen không?]
Hai nhóc con này cũng có vốn của Người đẹp ốm yếu mà, hẳn là phải thừa hưởng một ít đặc tính của anh mới đúng chứ?
“Đến lúc đó sẽ biết.” Thẩm Chi Hủ sờ sờ tai cô.
[Ừm.]
[Chừng mười ngày nữa.]
[Em mong quá]
[Còn anh thì sao, Người đẹp ốm yếu?]
“Anh cũng vậy.” Mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên tia dịu dàng khi nhìn nhóc con đã bò lại bụng Kiều Nghệ, ngoan ngoãn ngủ đi.
Kiều Nghệ tỉnh táo lại sau một hồi ngơ ngác, cô phát hiện sự lạnh lẽo trong xương tủy của Người đẹp ốm yếu đã dần nhạt đi, đây đúng là một hiện tượng tốt.
……
Nháy mắt bảy ngày đã qua đi.
Ngoại trừ việc chưa mở mắt ra, hai nhóc con ngày nào cũng như ngày nấy, thân hình vốn gầy gò của chúng cũng dần mũm mĩm lên, trông càng đáng yêu hơn.
Việc Kiều Nghệ thích nhất mỗi ngày là liếm chúng và nhìn chúng ngã ngửa xuống đất, sau đó lại rên rỉ bò về, không phải nói là cô vui sướng đến nhường nào.
Sau khi nhìn thấy hổ mẹ, hiếm khi nó không tỏ ra chán ghét, có lẽ là lúc cô còn nhỏ cũng đã trải qua chuyện này.
"Nhóc con, con sắp mở mắt sao?"
Hôm nay, Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đi tới nhìn nhóc con, thấy hổ cha ở bên cạnh đang như hổ rình mồi, anh ta đành phải rụt lại bàn tay đang chuẩn bị ngo ngoe rục rịch của mình, ngước mắt lên hỏi Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ gật đầu và gõ nguệch ngoạc mấy chữ lên notebook.
[Sắp rồi.]
Gõ xong, cô nhìn qua hổ mẹ.
[Mama, lúc trước bao lâu con mới mở mắt vậy?]
Cô hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.
Lúc chưa mở mắt, cô không thể nào phân biệt được thời gian của thế giới bên ngoài.
Hổ mẹ gõ một số 9.
“Chín ngày?” Lông mày Sở Thiên khẽ nhúc nhích: “Nhóc con ra đời được bảy ngày rồi, xem ra trong hai ngày nữa sẽ mở mắt thôi.”
Thời gian này họ đều ở thôn Đường Hà, có khả năng sẽ ở lại một hoặc hai tháng.
Kiều Nghệ gật gật đầu, quay qua nhìn nhóc con lại bắt đầu ăn, cô lại càng mong chờ ngày đó hơn.
"À mà, hai người đã đặt tên cho hai nhóc con chưa?" Đột nhiên Cố Hựu Kỳ nhớ tới chuyện này.
Cái đuôi của Kiều Nghệ đang lắc lư bỗng đứng lại giữa không trung, cô đưa mắt tìm kiếm sự giúp đỡ của Người đẹp ốm yếu vẫn im lặng nãy giờ.
Nhận được ánh mắt của cô, Thẩm Chi Hủ vô thức đứng thẳng lưng lên.
"Chưa có."
Nếu Cố Hựu Kỳ không nói, thì thật ra anh cũng đã quên mất chuyện này.
Nhớ lại lúc trước mình đã nuôi Ngao Ngao lâu như vậy, cũng nhờ có Cao Hoằng Khải nhắc nhở, anh mới nghĩ đến việc đặt tên cho Ngao Ngao, Thẩm Chi Hủ xoa xoa cái trán có lẽ có mồ hôi lạnh.
"Ngao Ngao, em có ý kiến
gì hay không?"
Thẩm Chi Hủ lại ném câu hỏi này cho Kiều Nghệ.
Nếu cô có thì còn hỏi anh làm gì?
Cô là người không giỏi đặt tên!
À rồi, chắc Người đẹp ốm yếu cũng vậy.
Nếu không cũng đã không đặt cho cô ấy cái tên “Ngao Ngao” này.
Nếu lúc đó mình không phản đối thì bây giờ tên cô là "Ô Ô" đúng không?
Nghĩ tới đây, Kiều Nghệ đã trợn trắng mắt nhìn người nào đó.
Thẩm Chi Hủ ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Còn chưa nghĩ được cái nào, đợi nhóc con mở mắt rồi tính sau…”
Cố Hựu Kỳ cùng Sở Thiên nhìn nhau, ai nấy cũng nhìn thấy sự bất lực trong mắt đối phương.
Đến ngày thứ mười hai nhóc con đã mở mắt ra, bởi vì vừa mới mở mắt, đôi mắt của chúng bị che phủ bởi một lớp tròng mắt màu xanh thẫm, không thể nhìn rõ màu mắt.
Dù vậy cũng không làm giảm đi sự phấn khích của Kiều Nghệ, bởi vì hai nhóc con quá đáng yêu, đôi mắt được bao phủ bởi tròng đen xanh thẫm giống như biển sâu, toát lên một cảm giác bí ẩn đầy lôi cuốn.
"Đẹp thật."
Cố Hựu Kỳ nhìn ngắm nhóc con một hồi lâu, nhịn không được nói.
Sở Thiên ở bên cạnh anh ta cũng gật đầu phụ họa.
Hai nhóc con sau khi mở mắt ra thì càng hoạt bát hơn, lúc này chúng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, tò mò ngắm nghía thế giới xa lạ này.
Sau khi nghe thấy tiếng, Cố Hựu Kỳ vô thức nhìn sang, nhìn thấy một sinh vật to lớn như vậy, nhóc con có màu vằn nhạt hơi sợ hãi mà lui lại một bước, kết quả đã đụng vào cô em gái trắng như tuyết ở phía sau, rầm một cái ngã vào người Kiều Nghệ rồi vùng vẫy một hồi cũng không buồn bò dậy.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận