Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 703

Chương 703
“Em ghen à?”
“Ai ghen...” Lời còn chưa nói hết, anh đã nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Kiều Nghệ. Lúc cô ngước mắt lên, người nào đó còn chưa “đã đời” mà liếm liếm môi.
Thoáng chốc, gương mặt của cô trở nên đỏ bừng.
Ông trời của tôi ơi, sao Người đẹp ốm yếu lại lẳng lơ thế chứ? Có phải anh ấy cư xử quá khiêu gợi rồi hay không? Mau dừng lại cho em!
Kiều Nghệ ngượng ngùng chớp chớp mắt, một giây sau, cô đã bị người nào đó ôm vào lòng.
“Em đừng suy nghĩ nhiều, hồi cấp 3 quả thực có người từng tỏ tình với anh, chẳng qua anh không quan tâm.”
Bởi vì quan hệ với cha, anh vẫn luôn vô cảm với tình yêu, cho nên anh chưa từng thích bất cứ người nào trước khi gặp được Kiều Nghệ.
Cằm của Thẩm Chi Hủ cọ cọ trên đỉnh đầu cô, cũng không biết nghĩ đến điều gì, anh ra vẻ lơ đễnh hỏi: “Ngao Ngao, em thì sao? Có ai từng tỏ tình với em chưa?”
“Tất nhiên là có rồi.”
Lời vừa mới dứt, anh lập tức ôm chặt lấy cô hơn.
“Em đồng ý rồi hả?” Giọng nói trầm thấp tựa như đang căng thẳng.
Kiều Nghệ hiểu ra, con ngươi đảo một vòng, ác ý trả lời: “Đương nhiên là đồng...”
Cô còn chưa nói xong, cằm cô bị nâng lên, nhìn thẳng đôi mắt đen nhánh sâu thẳm có chút nguy hiểm kia của Người đẹp ốm yếu.
Hình như mình chơi quá trớn rồi!
Kiều Nghệ nhận ra điều này, vội vàng bổ sung thêm: “Người em đồng ý không phải là anh sao?”
Thẩm Chi Hủ ngây ra, làm sao người thông minh như anh lại không hiểu bạn gái nhỏ đang trêu chọc mình chứ. Anh vừa tức vừa thấy buồn cười, bèn há miệng khẽ khàng cắn gò má trắng nõn của cô, xem như là trừng phạt.
“A, Người đẹp ốm yếu, anh lại cắn em!”
“Nếu không thì em cũng cắn lại anh đi?”
Người nào đó cố tình show gò má qua.
“Em sẽ không.” Kiều Nghệ ghét bỏ đẩy anh ra, chân hung hăng giẫm lên chân anh mấy phát rồi chạy bình bịch về bên cạnh hổ mẹ. Cuối cùng, cô còn nhẹ nhàng hừ một tiếng với anh.
Có hổ mẹ ở đây, Thẩm Chi Hủ không dám tiến tới, chỉ có thể tiếc nuối sờ sờ gò má mình.
Tại sao em ấy không cắn mình chứ?
Chẳng lẽ Ngao Ngao đã không còn hứng thú với khuôn mặt của mình nữa à?
(Thẩm Chi Hủ: [Rầu rĩ] [Rầu rĩ] [Rầu rĩ].)
“Chiêu này thật sự có tác dụng à?”
“Có tác dụng hay không thì thử một lần sẽ biết!”
“Có lý.”
“Nói cũng phải.”
“Đến lúc đó chúng ta cách xa một chút, để tránh bị liên lụy.”
“Ừm ừm.”
Kiều Nghệ tỉnh dậy ra ngoài liền nghe thấy đám người Cố Hựu Kỳ nói thầm những lời này, cô dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, không hiểu mọi người đang nói gì.
“Em dậy rồi à?”
Cô cảm nhận được trên đầu nặng trĩu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt ôn hòa của Người đẹp ốm yếu, hoàn toàn quên mất tối hôm qua người này đã cắn mình một cái mà nở nụ cười ngọt ngào.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Bàn tay Thẩm Chi Hủ đặt trên đầu Kiều Nghệ dịch xuống bên mặt cô, mu bàn tay nhẹ nhàng cọ cọ: “Anh đã làm bánh sandwich cho bữa sáng.”
“Ơ?”
“Em không thích ăn sao?”
“Không, chỉ là em đã rất lâu rồi chưa ăn bánh sandwich thôi.”
Thẩm Chi Hủ mỉm cười không lên tiếng, dứt khoát dắt người đến bàn cơm.
Cố Hựu Kỳ và đoàn người Sở Thiên cũng để ý đến cử chỉ của hai người, chẳng qua bọn họ đang bàn bạc kế hoạch ngày hôm nay, chỉ nhìn “cặp đôi” một lần rồi dời mắt đi.
Hổ mẹ và cây non mini biến thành hình người chậm rãi đi theo sau lưng Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ.
Điều đáng nhắc tới chính là, cuối cùng hôm nay cây non mini cũng học được cách tự đi bộ rồi, chỉ có điều nó đi vẫn lảo đa lảo đảo, cần phải bước từ từ.
“Bánh, sand, wich, là, gì?” Cây non mini hỏi từng chữ một.
Kiều Nghệ lập tức cầm một chiếc bánh sandwich trong đĩa lên nhét vào tay của nó: “Cái này chính là bánh sandwich, Tiểu Thụ à, em nếm thử xem.”
Cây non mini chưa kịp phản ứng, cô đã nhìn về phía hổ mẹ lười biếng: “Mama, mẹ có muốn nếm thử bánh sandwich không ạ?”
Lỗ tai hổ mẹ run lên, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, thoáng thấy ánh mắt tha thiết của nhóc con, nó bèn chậm rãi gật gật đầu.
Kiều Nghệ vui mừng: “Mama, mẹ muốn ăn mấy cái?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận