Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 127

Chương 127
“Ngao Ngao, em ở đây chờ tôi nhé.” Thẩm Chi Hủ đặt hổ trắng nhỏ xuống, anh không muốn để nó nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của thằng điên Đinh Thụy Bác kia.
Kiều Nghệ sửng sốt, vội vàng kéo lấy bắp chân của Người đẹp ốm yếu.
Nhưng mà, lần này Thẩm Chi Hủ không nuông chiều hổ trắng nhỏ nữa, anh kéo cô ra, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc.
“Ngao Ngao, nghe lời.”
Kiều Nghệ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Người đẹp ốm yếu, nói thật cô lại bị anh dọa sợ đến nỗi ngơ ngác ngây ra tại chỗ.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, bèn thu lại vẻ nghiêm nghị.
“Ngao Ngao ngoan, tôi không sao đâu, em ở đây chờ ta trở về. Nếu như có zombie tới, nhớ thả tấm chắn của em ra, hiểu chưa?”
Kiều Nghệ bất đắc dĩ quay đầu đi, không thèm nhìn Người đẹp ốm yếu nữa.
Thẩm Chi Hủ cũng chỉ nhìn lướt qua hổ trắng nhỏ, tiếp đó nhanh chóng chạy vào phòng khách.
Kiều Nghệ nghe thấy tiếng động, con ngươi đảo quanh thoáng lóe lên một tia gian xảo. Cô sử dụng dị năng, mau chóng đi theo vào trong.
Người đẹp ốm yếu không cho cô đi, cô càng muốn đi!
...
“Ưm ưm ưm ưm...” Đinh Thụy Bác, mày muốn làm gì?
“Ưm ưm ưm ưm...” Tao cảnh cáo mày, đừng làm bất kỳ chuyện xấu vào với chúng tao, nếu không tao làm ma cũng sẽ không bỏ qua cho mày!
Cho dù Lý Văn Bân có ầm ĩ như thế nào, Đinh Thụy Bác mặc áo khoác dài máu trắng vẫn cầm dao phẫu thuật trên tay, đi về phía dị năng giả hệ thủy vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Đó là một chàng trai trẻ có gương mặt rất non nớt, tên là Trần Khải Lương. Cậu ta là người nhỏ tuổi nhất trong đội ngũ của bọn họ, trước khi tận thế nổ ra vẫn còn là một học sinh lớp 12 chăm chỉ học hành cực khổ.
Thấy Đinh Thụy Bác đã bắt đầu táy máy đầu của Trần Khải Lương, dường như gã đang xoắn xuýt nên xuống dao từ đâu, hai người tỉnh táo duy nhất là Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải đang trừng mắt đến nỗi sắp nứt ra.
“Ưm ưm ưm ưm...” Đinh Thụy Bác chó má, nếu mày dám động vào Lương Tử, tao nhất định sẽ không chết không tha cho mày!!!
Đinh Thụy Bác tập trung toàn bộ tinh thần, hoàn toàn phớt lờ tạp âm từ hai người Lý Văn Bân. Gã đã tìm được nơi xuống dao rồi, dao mổ vừa mới đặt lên trán Trần Khải Lương, lưỡi dao sắc bén lập tức cắt rách da, máu tươi đỏ thẫm ứa ra.
Đinh Thụy Bác nhìn thấy màu máu, vẻ hưng phấn nơi đáy mắt càng ngày càng đậm hơn, vẻ mặt nghiêm túc vặn vẹo. Tuy nhiên lúc này, tiếng còi báo động chói tai bỗng nhiên vang lên, phá hỏng hứng thú của gã. Gã tức giận thu dao mổ lại, chạy đến chỗ giám sát ở gần đó xem xét, phát hiện hầu như tất cả camera giám sát của biệt thự trang trại đều tối om, rõ ràng chứng tỏ đã bị người khác phá hủy.
Ồ? Thằng nhãi Thẩm Chi Hủ kia vẫn chưa chết à?
Đinh Thụy Bác nở nụ cười âm trầm khi ý thức được điều này: “Không chết cũng tốt, tao sẽ biến mày trở thành đám bé cưng của tao!”
Gã liếm liếm máu trên dao mổ, ngón trỏ và ngón giữa đè lên huyệt Thái Dương, vừa kêu gọi cục cưng lớn của mình đi giải quyết Thẩm Chi Hủ.
Cục cưng lớn của gã là zombie cấp 3, là zombie mà gã yêu thương nhất đấy, Thẩm Chi Hủ có thể chết trong tay nó đã là vinh hạnh của thằng nhãi đó rồi.
Không ngờ mấy giây trôi qua, cục cưng lớn của gã lại không hề phản hồi.
Đinh Thụy Bác nhớ đến thỉnh thoảng cục cưng lớn sẽ xuất hiện tình huống nghịch ngợm không bị kiểm soát, gã tức giận ném con dao phẫu thuật xuống đất, cầm lấy súng gây mê trên bàn đi đến phòng thí nghiệm.
Hư hỏng, quá hư hỏng rồi!
Xem ra cục cưng lớn của gã vẫn phải được dạy dỗ một chút nữa!
Lý Văn Bân không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn Đinh Thụy Bác giận dữ rời đi, bèn liếc mắt nhìn nhau với Cao Hoằng Khải ở bên cạnh, ai cũng nhìn thấy được vẻ vui mừng từ đáy mắt của đối phương.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận