Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 807: Thôn Đường Hà (13)

Chương 807: Thôn Đường Hà (13)
Kiều Nghệ cũng tin tưởng Người đẹp ốm yếu, vì thế dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tạ Vân Nhã.
Tạ Vân Nhã thấy ánh mắt của hai người thì rất muốn rời đi ngay, nhưng cô ấy sợ rời đi không bao lâu thì sẽ bị Thẩm Chi Hủ giết người diệt khẩu, rối rắm một hồi rồi lắp bắp nói: "Anh Thẩm, cô Kiều, hai người yên tâm, tôi sẽ không nói gì ra ngoài đâu."
"Hả?" Kiều Nghệ hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Tạ Vân Nhã đang nói cái gì vậy? Sao cô nghe không hiểu nhỉ?
Thẩm Chi Hủ lại chỉ cười, cười sự cẩn thận của Tạ Vân Nhã, cũng cười cô ấy tưởng tưởng quá mức, có điều vẫn nổi lên mấy suy nghĩ xấu xa: "Chẳng lẽ cô không muốn biết động vật biến dị biến thành người như thế nào sao?"
Con ngươi của Tạ Vân Nhã co lại.
Quả nhiên!
Suy đoán hoang đường kia của cô ấy lại là thật ư?
Động vật biến dị có thể biến thành người!
Nếu vậy...
Sau khi kinh ngạc, Tạ Vân Nhã không nhịn được nhìn thoáng qua Tiểu Hắc của mình. Liệu Tiểu Hắc của cô ấy có thể biến thành người được không?
Trong lòng cô ấy dấy lên sự hy vọng, song khi đối diện với Thẩm Chi Hủ thì trái tim vẫn đang run rẩy vì sợ hãi.
"Tôi, tôi không biết anh đang nói gì."
"Không biết tôi đang nói gì sao, vậy lời cam đoan vừa rồi của cô là đang trêu đùa tôi hả?"
Âm cuối của của Thẩm Chi Hủ hơi cao lên, dọa Tạ Vân Nhã sắc mặt càng tái hơn.
Kiều Nghệ cũng hiểu ra gì đó nên lén bóp bóp tay của Người đẹp ốm yếu, ra hiệu anh một vừa hai phải thôi, để con gái nhà người ta sợ đến như vậy mà không xấu hổ sao!
"Tôi, tôi..." Một lúc lâu mà Tạ Vân Nhã cũng không thể nói ra một câu trọn vẹn, husky biến dị nằm trên sàn nhà cảm nhận được tâm trạng thấp thỏm lo âu của chủ nhân nhà mình thì đứng lên, đặt cằm lên đùi cô ấy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tạ Vân Nhã gần như muốn bật khóc, cô ấy cố nén nước mắt và từ từ nói: "Tôi... Thật sự tôi sẽ không nói ra ngoài đâu, anh Thẩm, anh đừng giết tôi..."
"Phụt." Kiều Nghệ bị sặc nước chè.
Thẩm Chi Hủ ở bên cạnh vội vàng vỗ phía sau lưng cho cô: "Sao lại bất cẩn như vậy."
Kiều Nghệ không trả lời anh, mà nói với Tạ Vân Nhã: "Sao chị lại nghĩ như vậy? Chị yên tâm, tôi và Người đẹp ốm yếu sẽ không có ý định giết chị đâu."
"Nhưng, nhưng bọn tôi biết bí mật của các người..."
"Cũng không tính là bí mật phải không? Cũng có rất nhiều người biết rồi." Kiều Nghệ đếm từng ngón tay một, cuối cùng bất lực bỏ cuộc.
"Gì cơ?" Tạ Vân Nhã nghe nói vậy thì lén liếc nhìn Thẩm Chi Hủ, thấy sự chú ý của anh đều đặt ở trên người Kiều Nghệ, lại cảm thấy thái độ của Kiều Nghệ với chính mình không tệ nên cả gan hỏi: "Nếu vậy, có phải là tất cả động vật biến dị đều có thể biến thành người đúng không?"
Cô ấy nhanh chóng liếc qua Kiều Thụ, đó còn là một gốc thực vật biến dị, thật là thần kỳ.
"Cũng không phải." Kiều Nghệ lắc đầu: "Trường hợp của bọn tôi rất đặc biệt, cần tinh hạch đặc biệt mới có thể biến thành người, hơn nữa... Từ nay về sau cũng không còn loại tinh hạch đó nữa. Chẳng qua dù có tinh hạch cũng chưa chắc có thể biến thành người. Chị biết đó, hấp thu tinh hạch thuộc tính khác nhau là chín phần chết một phần sống mà."
Lúc trước, chẳng phải cô, hổ mẹ và Tiểu Thụ cũng trải qua một trận lột xác hết sức đau đớn sao?
Nghe thấy điều này, bả vai Tạ Vân Nhã xìu xuống: "Thì ra là thế."
Cô ấy thều thào nói, đưa tay sờ lên đầu của Tiểu Hắc đặt ở trên đùi mình.
Nó giống như không nghe được lời nói của Kiều Nghệ, cặp mắt ngu ngốc kia nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình.
Kiều Nghệ thấy vậy thì trong lòng khẽ động: "Chị muốn cho Tiểu Hắc biến thành người sao?"
"Tôi, tôi cũng không biết."
Nhưng cho dù muốn biến thành người thì thế nào? Chẳng phải đã không còn tinh hạch đặc biệt mà họ nói rồi sao?
Kiều Nghệ hơi do dự: "Thật ra, chỗ tôi còn có một viên."
Phút chốc, Tạ Vân Nhã nhìn về phía Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ nhìn người đàn ông bên cạnh, anh hiểu ý, lấy ra một viên tinh hạch màu hồng từ trong không gian.
"Viên tinh hạch này có thể làm cho động vật biến dị biến thành người, đương nhiên cũng sẽ rất nguy hiểm, nếu như chị muốn thì tôi có thể cho chị."
"Cho, cho tôi thật ư?" Tạ Vân Nhã có chút không dám tin, cũng không biết vì sao Kiều Nghệ lại làm như vậy, cô ấy cắn môi rồi do dự nói: "Cô muốn tôi làm gì?"
"Cũng không cần chị làm gì cả." Thấy Tạ Vân Nhã không tin, Kiều Nghệ chỉ có thể nói thêm một câu: "À, vậy chị làm cấp dưới của bọn tôi thì sao?"
Nói vậy chắc là cô ấy sẽ tin tưởng.
Nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với những kiểu cấp dưới này nọ.
Lại không biết sau khi hổ cha kề cận hổ mẹ nghe được, đôi mắt trắng dã đột nhiên rơi vào người của husky biến dị, đáy mắt giống như hiện lên sự đăm chiêu.
Tạ Vân Nhã cân nhắc rồi đồng ý, sau khi nhận lấy tinh hạch màu hồng, đáy lòng âm ỉ lan tràn niềm vui.
"Nhưng mà tôi cần phải nhắc nhở chị một câu, hấp thu tinh hạch rất nguy hiểm, cô có thể suy nghĩ và cân nhắc thật kỹ." Kiều Nghệ dừng một lát rồi tiếp tục nói: "Nếu không muốn hấp thu thì trả tinh hạch lại."
Tinh hạch màu hồng tuyệt đối không được lộ ra bên ngoài.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Tạ Vân Nhã cầm lấy tinh hạch không bao lâu thì dẫn husky biến dị rời đi.
Thẩm Chi Hủ nhìn một người một chó đi xa, nhẹ nhàng bóp tay Kiều Nghệ.
"Muốn xem husky biến thành người sao?"
"Có hơi muốn."
Cũng không biết con chó ngốc đó biến thành người sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Kiều Nghệ tưởng tượng nhưng không hình dung ra nổi, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Liếc nhìn hổ cha chậm chạp, cô bất lực thở dài.
Đáng tiếc hổ cha không phải động vật bình thường, nếu không...
Nó cũng có thể sử dụng tinh hạch màu hồng.
Cũng may cô và hổ mẹ đã bàn bạc, cô không có nhiều chấp niệm với việc hổ cha biến thành người, dường như cũng không dám tưởng tượng hổ cha biến thành người. Khi cô nhắc đến, vẻ mặt ghét bỏ của hổ mẹ còn rõ mồn một trước mắt.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận