Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện

Chương 60

Chương 60
Cũng vào lúc này, hổ trắng lớn cũng cảm nhận được vết thương trên bụng nó nứt ra, vừa cảnh giác nhìn Trình Dao, nó vừa cẩn thận nằm xuống, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi vết máu rỉ ra từ vết thương, chòm râu giật giật, có vẻ như rất đau đớn.
Trình Dao thấy thế, im lặng lấy thuốc ra, ngập ngừng tiến lại gần.
Khi nàng bước đi bước đầu tiên, hổ trắng lớn đột nhiên nhìn sang, đôi mắt tối sầm. “Ta sẽ không làm tổn thương mi, ta chỉ muốn bôi thuốc cho mi thôi.” Trình Dao bày ra dáng vẻ vô hại.
Hổ trắng lớn nhìn chằm chằm vào nàng vài giây, cái đuôi căng thẳng của nó khẽ đung đưa, cơ thể dường như hơi thả lỏng một chút.
Ở kiếp trước Trình Dao sống chung với hổ trắng lớn này mấy năm nên nàng đương nhiên hiểu được ý nghĩa những động tác của hổ trắng lớn, biết nó đang tạm thời buông lỏng cảnh giác với nàng. Nàng thở ra một hơi, lấy thuốc ra rồi cẩn thận bôi lên vết thương của nó.
Trong suốt quá trình, đôi mắt của hổ trắng lớn đều dán chặt vào Trình Dao, đuôi của nó duỗi thẳng, như thể chỉ cần nàng có ác ý, nó sẽ lập tức lao ra dùng móng sắc nhọn cắt nát cổ họng mỏng manh của nàng.
Trình Dao nhận ra hổ trắng lớn đề phòng nàng, trong lòng cảm thấy buồn bã, trong thời gian ngắn không thể chấp nhận hổ trắng lớn như thế này. Nhưng nàng cũng hiểu rằng hổ trắng lớn bấy giờ không phải là hổ trắng lớn mà nàng từng biết, sau khi sống lại, nàng phải bắt đầu lại từ đầu.
Nàng phải tỉnh táo hơn, vững vàng kiên trì để một lần nữa khôi phục mối quan hệ thân thiết với hổ trắng lớn ở kiếp trước.
Bôi thuốc xong, Trình Dao không cần hổ trắng lớn ra hiệu đã chủ động đứng dậy, cách xa nó hai mét, nhìn thấy đuôi hổ trắng lớn buông lỏng, lắc lư nhẹ nhàng trên mặt đất mới nhẹ nhàng nói: "Hổ trắng lớn, mi nghe ta nói, trong khoảng thời gian này mi có thể nghỉ ngơi dưỡng thương trong không gian được không? Bằng không với vết thương này của mi, chỉ cần mi đi thêm mấy bước là miệng vết thương sẽ nứt ra ngay, như vậy mi có thể đi đâu được?"
Đôi tai của Hổ trắng lớn giật giật, vô thức liếc nhìn vết thương nghiêm trọng trên bụng, nó nghĩ rằng nhóc con ngày thường lo lắng cho mình như vậy, nếu nó quay lại với vết thương to thế này, nhóc con chắc sẽ rất đau lòng và sợ hãi lắm.
Trước khi nó rời đi, ít nhất nhóc con đã học cách săn mồi, hơn nữa còn có cái lồng ngăn cách phòng thân kia, trước mắt sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì.
Nghĩ tới đây, lưng của hổ trắng lớn vốn đang căng thẳng lập tức thả lỏng hơn một chút, lười biếng nằm trên mặt đất, đôi mắt nó hơi nheo lại.
Trình Dao thấy vậy mới hoàn toàn thả lỏng, nàng thực sự sợ hổ trắng lớn sẽ không đồng ý, nếu không nàng sẽ phải ép nó ở lại trong không gian.
Nghĩ tới đây, Trình Dao thở ra một hơi, mỉm cười đưa tinh hạch cho hổ trắng lớn, hổ trắng lớn lắc đầu tỏ ý từ chối.
"Mi không cần? Tại sao? Đây là chiến lợi phẩm của mi."
Hổ trắng lớn lúc này rất lạnh lùng, thậm chí nó còn không thèm liếc nhìn tinh hạch, chỉ nhắm mắt lại.
"Mi không biết đây là cái gì sao? Đây là tinh hạch, hấp thu năng lượng bên trong có thể tăng cấp dị năng của mi."
Đôi tai của hổ trắng lớn hơi cử động nhưng không mở mắt.
Trình Dao sửng sốt một lát, không biết nghĩ đến chuyện gì, thử đoán mò ý của Hổ trắng lớn: “Mi không cần, là định cho ta sao?”
Dường như là để đáp lại sự nghi ngờ của Trình Dao, đuôi của hổ trắng lớn khẽ vẫy.
Sự thất vọng mà trước đó Trình Dao phải chịu đựng lập tức được hành động này của hổ trắng lớn xoa dịu.
"Hổ trắng lớn, cảm ơn mi."
Có lẽ là sự kinh ngạc trong giọng nói của Trình Dao đã khiến hổ trắng lớn ngạc nhiên, nó hé mắt liếc nhìn quái vật hai chân cách đó không xa, thấy nàng đang cười rạng rỡ vì vui mừng, không khỏi nhớ đến nhóc con thường ngốc nghếch và ồn ào quấn lấy nó.
Ôi, nhớ nhóc con quá đi!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận